Thứ Bảy, 14 tháng 5, 2011

"Bốn Phương Chìm Nổi" của VDN - Bạt Bích Xuân

Thi tập

"Bốn Phương Chìm Nổi"
của Việt Dương Nhân
Bạt
 Bích Xuân
Tôi đặt bút viết những dòng chữ này ngoài trời cũng bắt đầu vào thu, sương thu xuống lành lạnh vòm lá đan nhau che lấp ánh trăng đang lóng lánh vàng. Trước cảnh nên thơ đó tôi ngồi nghiền ngẫm những trang thơ đầu tay của Việt Dương Nhân, một người yêu thơ, mộ đạo và rất có nghĩa tình.
Tôi được quen biết chị năm 1986 lúc đó chưa phải là duyên văn nghệ. Tôi đang điều hành một tiệm uốn tóc gần Place d’Italie trong quận 13, chị là một trong những khách hàng, thường hay lui tới để làm đẹp những kiểu tóc mà chị ưa thích. Chị thích kiểu tóc "demi garçon" cắt thật ngắn phần sau ót và hai mép tai. Những khi không làm tóc, chị cũng vẫn thường lại tiệm hay tạt qua nói dăm ba câu, rồi đi.
Một dạo tôi thấy như chị đổi kiểu tóc, màu tóc. Không ! Chị đội tóc giả, vì chị xuống tóc ! Tôi kinh ngạc ! "cạo đầu ăn chay đó cưng", chị nói giọng bình thản. Khi ra về chị để lại cho tôi mấy băng casettes Kinh Phật và dặn rằng : "đem về nhà nghe đi hay lắm". Chị nói tối nào chị cũng nghe trước khi đi ngủ.
Thơ của chị đăng rất nhều báo ở Âu Châu : Paris, Bruxelles, liège v.v... Chị làm thơ mà chị còn soạn những bài vọng cổ, đóng kịch, đóng những tuồng cải lương nữa, thật đúng là một người nghệ sĩ !
Vậy mà thơ của chị chất chứa những ý tưởng hùng mạnh hơn là những tình cảm ủy mị thiết tha. Trừ những lúc, có lẽ tâm hồn chị trở nên mềm yếu, khi đó chắc chắn người đọc cũng buồn theo.
Bây giờ tôi mới biết thêm rằng, lúc đó chị đã làm thơ. Và nay chị đã nghï đến tôi, có lẽ vì chung một "lứa bên trời lận đận".
Con người với bản chất hướng thượng và hiếu kỳ, điều đáng nói, không những chỉ làm thơ tình yêu rất dạt dào, mà chị còn có niềm khắc khoải tâm tư với bao nỗi quặn thắt về quê hương đất nước của cuộc đời.
Mỗi lần ngồi đối diện với nhau, tôi nhìn chị thật kỹ, chị đang phì phà với điếu thuốc trên tay, bên cạnh ly rượu vin màu tím tía đang bay bốc men trong mùi nho tươi, nhìn chị có cái gì rất đặc biệt.

Qua lời tựa của tập thơ : "Bốn Phương Chìm Nổi". Bạn đọc có lẽ cũng đón được phần nào về tâm tư của tác giả. Một tâm sự nổi trôi trong kiếp ly hương đơn thân của kẻ sầu vong quốc. Nhưng nay chị đã tìm thấy nguồn vui trong đạo hạnh, trong thi ca, lấy thi ca diễn đạt tâm hồn mình, nói lên sự thanh cao của tình yêu, tình yêu tổ quốc, tình yêu nhân loại, và nhất là tình Mẹ
Tôi có mấy lời mộc mạc, cầu mong chị mỗi ngày có thêm được niềm vui và thơ của chị bay khắp nơi trong vườn thơ hải ngoại. Để đến với bạn đọc, như sau những ngày thu sầu muộn và đêm đông giá buốt, mùa xuân đã đến bên cạnh cuộc đời.

Bích Xuân

Paris mùa thu 1997

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét