Thứ Ba, 22 tháng 3, 2011

Thư Cho Người Tình

23.5.2006



Kính dâng lên Mẹ Đóa Bạch Hồng
Anh,

Sáng nay thức dậy em chỉ đọc điện thư mà không trả lời ai cả. Rồi vào Phố Rùm đọc bài của Võ Thị Trúc Giang_Lúa9. Em cũng chưa trả lời. Vì chẳng có gì để nói. Chuyện nhỏ tí ấy em đã thả theo mây gió rồi.

Anh à ! Xin lỗi Anh, hôm nay cho em nói chuyện với Mẹ Maria nha ! À, em quên nhắc Anh đi Nhà Thờ tạ ơn Mẹ. Mà hổng biết đến nay Anh đi một mình nổi chưa ?! Xin lỗi Anh !

Con kính chào Mẹ Maria !


Bỗng con chợt nhớ bữa hôm con có nhìn tượng Đức Mẹ để trên TV nhà con, trong lòng con có khấn :

- Mẹ ơi ! Khiến cho Sáu Trọc "buông xả" được cái bực tức trong lòng để cho Trọc bình phục trở lại con sẽ xuống Loudres thăm Mẹ... Nay thì Trọc khỏe khỏe rồi. Chắc bữa nay Mẹ nhắc nhở con ! Con định tháng 6 tới này rủ vài người bạn đi Lourdes chung. Chắc chắn con sẽ xuống Loudres thăm Mẹ kính yêu của con. Mẹ đã ban "phép lành" cho con nhiều lần lắm đó. Hồi đó con đi thăm Mẹ rất thường xuyên mà cả chục năm nay con chẳng về thăm Mẹ nữa. Con thật là đứa con bất hiếu Mẹ nhỉ ! Nhưng Mẹ lúc nào cũng tha thứ và yêu tất cả con của Mẹ. Kỳ này là có duyên gặp Mẹ yêu của con rồi. Con nhớ thuở con vừa 15, 16 tuổi (đời bạc đãi) con ghé Nhà Thờ Huyện Sỹ ngồi bên Mẹ mà tâm sự và khóc với Mẹ rồi.
Làm con, hễ có chuyện là cứ gọi Mẹ liên miên. Khi chuyện êm xuôi thì quên mất Mẹ. Con thật là vô tình bạc bẽo quá hả Mẹ ? Chúng con có lỡ quên thì Mẹ nhắc dùm chúng con nghe Mẹ kính yêu ! Con biết "Lòng Mẹ Bao La Như Biển Thái Bình". Con kính xin dán lên bài :
Lòng Mẹ
Y Vân
I.
Lòng Mẹ bao la như biển Thái Bình rạt rào,
Tình Mẹ tha thiết như giòng suối hiền ngọt ngào,
Lời Mẹ êm ái như đồng lúa chiều rì rào.
Tiếng ru bên thềm trăng tà soi bóng Mẹ yêu.

Lòng Mẹ thương con như vầng trăng tròn mùa thu.
Tình Mẹ yêu mến như làn gió đùa mặt hồ.
Lời ru man mác êm như sáo diều dật dờ.
Nắng mưa sớm chiều vui cùng tiếng hát trẻ thơ.

Thương con thao thức bao đêm trường,
Con đà yên giấc Mẹ hiền vui sướng biết bao.
Thương con khuya sớm bao tháng ngày.
Lặn lội gieo neo nuôi con tới ngày lớn khôn.

Dù cho mưa gió không quản thân gầy Mẹ hiền.
Một sương hai nắng cho bạc mái đầu buồn phiền.
Ngày đêm sớm tối vui cùng con nhỏ một niềm.
Tiếng ru êm đềm mẹ hiền năm tháng triền miên.

II.
Lòng Mẹ chan chứa trên bao xóm làng gần xa.
Tình Mẹ dâng tới trăng ngàn đứng lặng để nghe,
Lời ru xao xuyến núi đồi suối rừng rặng tre.
Sóng ven Thái Bình im lìm khi tiếng Mẹ ru.

Một lòng nuôi nấng vỗ về những ngày còn thơ.
Một tình thương mến êm như tiếng đàn lời ca.
Mẹ hiền sớm tối khuyên nhủ bao lời mặn mà.
Khắc ghi bên lòng con trẻ muôn bước đường xa.

Thương con Mẹ hát câu êm đềm,
Ru lòng thơ ấu quản gì khi thức trắng đêm.
Bao năm nước mắt như suối nguồn.
Chảy vào tim con mái tóc trót đành đẫm sương.

Dù ai xa vắng trên đường sớm chiều về đâu.
Dù khi mưa gió tháng ngày trong đời bể dâu.
Dù cho phai nắng nhưng lòng thương chẳng lạt mầu.
Vẫn mong quay về vui vầy dưới bóng mẹ yêu.

..........6
_____________________________

Niềm vui dâng tặng cho đời
Nỗi buồn xin gởi mây trời mang đi.
vdn

*

25.5.2006
Anh,

Bốn bề im lặng. Tâm hồn trống vắng. Nhìn vạt nắng Xuân. Thanh thản giữa đời. Không lời để nói. Không tâm vui buồn. Đáy lòng tràn ngập. Một khối tình thương. Gời về Quê Mẹ. Xoa dịu cho những kẻ gặp cảnh đoạn trường khổ đau ...

Thật sự như vậy đó Anh. Lòng em nhẹ như mây bay gió thoảng. Hiện chẳng gợn chút gì trong lòng cả.

Thôi em đi lo cơm. Vì chiều có Monique và Ngọc Sương đến ăn cơm với em.

Chúc Anh bình an.
.........
..................8

*

26.5.2006
Anh,

Hôm nay cũng như ngày qua, bây giò là 16 giờ 12 phút chiều (Paris) vẫn lặng im, không tiếng chim hót, không mèo ngao, chẳng chó sủa, không tiếng nguời, vắng bặt những tiếng cười vui đùa giỡn của trẻ nít dưới sân nhà... Ngộ và Ngộ thật Anh à !

...........
5/26/2006 6:38:46 PM

Hồi chiếu có Monique đến ăn cơm với em.Tụi em nói chuyện xưa và nay suốt buổi tối, đến hơn nửa đêm Monique mới ra về. À,
Monique có cho em mấy tấm hình vừa chụp vài ngày qua ở trong Paris. Để em làm nhỏ lại và sẽ dán vào đây.
....

Đêm đã thật khuya (3 giờ sáng Paris 27/5/2006 rồi). Bốn bề thật im vắng. Bạch Am này em ở hơn 6 năm nay. Mọi chi phí nhẹ nhàng, xem như chiếc thuyền nan nhỏ bé thì lượng sóng cũng nhỏ. Hiện tại em buông xả gần như tất cả sự việc ngoài đời. Ở nhà tịnh tọa cầu nguyện thế gian cho bình an hạnh phúc. Chỉ thỉnh thoảng tham dự vài buổi họp hội trong Cộng Đồng...
Bởi cái thân xác không mấy khỏe này. Thì chỉ có như thế thôi.
Cầu nguyện cho Anh được khỏe lại rồi đó. Bây giờ giữa sống và chết là lẽ thường. Mình hãy chấp nhận nha Anh !
...................9
*
29.5.2006
Bấm vào đây để xem hình lớn hơn.



Tên hình: 3 rose rose_pal.jpg

Lần xem: 3

Cỡ: 24.2 KB

ID: 1390
Rose Admirable

Nắng bên ngoài sao lòng em ẩm ướt,

Trời lặng im mà nghe tiếng gió mưa ?!!
......

Anh,

Hồn lãng mạn của Em vừa nổi lên... Em làm được 2 câu thơ thì có nhà văn Tô Vũ gọi nói chuyện một hơi rồi trở lại "Chàng Thơ" của em vụt bay mất tiêu rồi Anh ơi ! Chắc là "Chàng Thơ" ghen dùm Anh đó !

Em nhớ lại những năm trước, lúc em thường viết truyện. Hễ có đề tài phiêu phiêu nổi lên là em rút điện thoại ra để không bị đứt khúc. Như vậy khi từ trong lòng tuôn ra em cứ cắm đầu cắm cổ gõ gõ... đối thoại từng vai; nghèo giàu, xấu đẹp, hiền dữ... Ngộ ghê đi, lúc đó sao thao thao bất tuyệt gõ gõ trên phím như điên... Còn bây giờ "tịt" ngòi . Xem như đã đủ. Vì chữ nghĩa của em chỉ có tới đó thôi. 40 truyện bộ ít sao ? Gần như tất cả chuyện thế gian đời thường (bình dân học vụ) có bao nhiêu thì em giàn dựng lên hết trơn trọi rồi ! Em đâu có học nhiều mà dám viết cao siêu huyền thoại ...

Thật ra cũng còn nhiều lắm lắm... Nhưng "Thôi Không Nói"... Anh là em, mà em cũng là Anh há ! Đôi khi em hình dung tưởng ra vậy.

Nói quanh nói quẩn nhìn "cơn điên tình" của em nó nằm yên hỗm rày nghe lòng chán chán ! Hi hi... phải "bay" tìm chút gió, chút mây, hái sao, khều trăng, trêu ghẹo chị Hằng, Cô Nguyệt mới thích thú Anh ơi ! Chọc như vậy chắc Chú Cuội xách búa rượt em quá đi thôi !
Hỡi này Chàng Thơ ! Hãy về đây cho em tâm sự đôi lời... Hổng chịu về ha !
..................12
*
(30.5.2006 được tin Anh)
Bấm vào đây để xem hình lớn hơn.



Tên hình: 1 hong do_ruc.jpg

Lần xem: 2

Cỡ: 14.0 KB

ID: 1391

Thư Cho Người Tình - 14.5.2006

14.5.2006

Anh,
Anh vẫn im lìm trong gió mây !
Đã trôi qua hai mươi ba ngày

Hôm nay thế giới : ngày Lễ Mẹ
Nhưng "Lễ ấy" chẳng phải ở Tây !
....................23
*
16.5.2006
Anh,
.............. ! Ngày thứ 25..... em chờ đợi... Trong khoảnh khắc nghĩ Anh đã vào lòng đất lạnh... Xác rã rời hoà vào cát bụi đã tạo thành thân Anh... Anh "Trở Về" để vun bồi cây cỏ đượm màu xanh... Cho muôn hoa thêm sắc trên ngàn cành tươi thắm...
Em vẫn kiên tâm chờ chờ đợi đợi... Như một trò đùa, hay một cuộc chơi.. Rồi mai này em cũng sẽ tới nơi... Trên cõi đó, ôi tuyệt vời huyền diệu...
Mình sẽ gặp nhau Anh nhé ! Hạnh phúc vẫn mãi dư thừa. Đau khổ này không trừ hết được đâu Anh à !
Cảm ơn Anh đã cho em những niềm vui và hạnh phúc tuyệt vời trên cõi thế.
Lòng em mãi mãi ghi khắc tình Anh.
...............
.........25
*

17.5.2006
Anh,
........!!
Trong những ngày chờ đợi tin Anh, em đọc truyện đời xưa...:
.................
Xem như hoa bướm giữa đàng,
Người ca hát, kẻ đệm đàn có sao !

Qua tuần trăng, chàng ước ao :
Trái tim dào dạt muốn trao tặng nàng.
Tình yêu, bạc vạn, vàng ngàn,
Muốn Mai làm vợ, chia tan cảnh nhà.

Vốn ghét cái kẻ thứ ba,
Phá tình chồng vợ, chia xa chẳng màng.
Mai cho bài học phũ phàng,
Khỏi đau lòng vợ anh chàng mộng mơ.

(ba tháng sau)

Cạnh ven rừng vắng hôm xưa.
Chàng ngồi ủ rũ nước mưa đẫm đầy.
Mắt buồn thân xác hao gầy.
Hỏi Mai: "Em động lòng này không em ?"

Giựt mình bước lại gần xem !
Thấy người tiều tụy hom hem nét buồn.
Mai rằng : "Đừng đợi mỏi mòn,
Vợ nhà con dại anh tròn phận chưa ?"

Người phụ bạc, Mai không ưa :
Đắm say hoa lạ, gạt lừa vợ con.
Mai từng gặp cảnh héo hon,
Chồng rẫy vợ, cha bỏ con, não lòng...

Cổ kim quen thói đàn ông
Năm thê bảy thiếp, vào tròng khó ra.
Xót xa thân phận quần thoa
Lòng Mai thương hết loài hoa trên đời.

Hoa vườn, hoa dại đọa đày !
Má hồng phận bạc, vướng hoài khổ đau.
Bướm ong ham muốn đổi trao,
Ngắm hoa vườn lạ tranh nhau giựt dành.

Mai là hoa dại rừng xanh
Có chi để dạ thâu canh buồn đời.
Trải qua mưa gió, rã rời,
Cành tan tác lá, hoa rơi rụng mùa ?

Nghe lòng những chát, cùng chua !
Một đời hoa, chịu thiệt thua lắm lần :
"Người đừng dành chỗ bất nhân.
Cho Mai thay thế mất phần người kia !

Hoa tàn, dầm dãi nắng mưa,
Bận lòng chi để đón, đưa mỗi ngày.
Hãy về vun xới vườn cây,
Hết tình ? Còn nghĩa ! Chốn này hiểm nguy.

Chớ làm một kẻ tình si.
Cho Mai mỗi bước chân đi nhẹ nhàng.’’

..........
(Trích đoạn thi truyện "Đời Mai")


...................ngày thứ 26

*
17.5.2006
bis

Bấm vào đây để xem hình lớn hơn.



Tên hình: HoaHonghong1.jpg

Lần xem: 3

Cỡ: 37.3 KB

ID: 1386

"Anh Tỉnh Dậy"
Anh,
Hễ mỗi lần em chẳng còn chút HY VỌNG là được nghe tiếng nói của Anh. Đôi khi em nghĩ, chắc Anh đang vào hôn mê ? Mà gần như vậy. Vào nhà thương, người ta cho Anh ngủ gần tháng nay. Đó, bao ngày em niệm "Tâm Như Đất". Cố ráng quên Anh đi, xem như mộng mị đi qua. Thì được tin vui !
Em nghe giọng nói của Anh khỏe hơn. Hơn nữa, Anh được tin vui "thắng một vụ kiện" khá lớn. Em từng khuyên Anh nên buông xả. Anh cũng muốn "Xả Buông" mà nó cứ dính trong đầu Anh hoài. Anh rất bực tức. Anh bảo : "Anh muốn làm như em khuyên, nhưng rất tiếc Anh không giống em ".
Cú chót trong đời Anh, Anh vẫn "thắng". Đó mới thấy cái tánh "không chịu thua" của Anh. Vì thế mà nó làm hại thân xác Anh ghê gớm vậy. Xem như Anh quá tốt số . Ha ha... Anh ban cho Tata Y. , cho em và cho đời nữa.
Anh từng nói : "Thà Anh "Bố Thi' cho tặng thế gian, chứ Anh không chịu thua những kẻ 'gian lận' Anh. Tới đâu Anh cũng tới hết...". Nhưng em biết trong cái bực tức, Anh còn sợ "bị thua" nên tinh thần nó đày đọa thân xác Anh như thế. Bây giờ "thắng kiện" rồi, chắc chắn Anh sẽ hết bệnh !
Tạ Ơn Trời Phật Chúa Mẹ đã cứu Anh...


................Bắt đầu số 0

Chủ Nhật, 20 tháng 3, 2011

Thư Cho Người Tình "Anh Còn Nợ Em"




Buồn Vui

Buồn, em chôn một bóng hình
Vui, Anh từ giã chuyện tình đôi ta
Gần hai mươi bốn năm qua
Thương yêu nay đã nhạt nhòa lắng sâu.

Dệt chi những sợi tơ sầu
Đan chi những mối chỉ màu xám thu
Hãy quên khúc nhạc tình ru
Đừng cho mắt vướng sương mù đọng rơi !!
..........
vdn ....................!!
Anh Còn Nợ Em

Thư Cho Người Tình - 13.4.2006 (bis)


Anh,
"Anh Trở Về"


Em bàng hoàng kinh động... không thể tuởng tượng là giọng nói của Anh... Nhưng mà là sự thật.. của 1% em có nói với những người bạn của em.
Em thốt lên "Anh trở về" - Em không dám khóc... vì sợ Anh xúc động... Anh trả lời một giọng như "ngườì về từ cõi chết," lời nói đứt quãng, nặng nề... : "Anh.. trở về... chắc thời gian... ngắn lắm... Anh mệt lắm... khi nói chuyện... chúc em bình an..." Lại một lần nữa Anh trối trăn ! Anh vẫn còn sống ! Vậy mà em "chôn" Anh từ hôm qua !
Nay em phải chờ đến hôm nào Anh gọi đây ? Thôi thì kỳ naỳ em gia hạn 1 tháng nha !
Tâm hồn em vẫn bàng hoàng như nằm mơ đây Anh ơi ! Nhưng biết chắc chắn là tiếng nói của Anh. Và Anh còn sống... Anh ốm lắm... mệt lắm vì Anh không ăn...
Cái lo lắng làm cho con người Anh bệnh hoạn tới mức này thì thật rõ ràng Anh không phải là người thật sự HẠNH PHÚC như bao người chung quanh nghĩ tưởng... Tiền của tràn trệ danh vọng vẫn còn đó... Mà vì lý do gì Anh phải nông nỗi thế ?!

Tata rước Anh về nhà, và Tata đi ra nhà thuốc Tây mua thuốc. Anh "nhảy dù" gọi cho em liền. Em cảm kích vô vàn, nhưng cũng vô vàn đắc tội với Tata, người đàn bà HIỀN và ngây thơ. Thật sự Anh YÊU em đến hơi thở cuối cùng. Cũng có thể nhờ vậy mà tâm trí của Anh vẫn còn minh mẫn trong đầu luôn còn nhớ số phone của em... Em vẫn còn bàng hoàng...
........
*

14.4.2006



1
Anh,

Tình Anh yêu em như đôi vầng Nhật Nguyệt mãi lung linh sáng ngời. Những lời Anh hứa chẳng hề phôi phai. Mặc dù đã trải qua hơn 23 năm dài. Thế mới xứng đáng gọi là : "Tình Yêu Bất Diệt = Tình Yêu Vĩnh Cửu" mà Anh thường nói với bạn bè (phía bên em) và Anh hay âu yếm đưa ánh mắt chứa chan "Tình Nồng Nàn" ... Ôi, thật tuyệt vời ! Tuyệt vời !
Đọc lại lá thư năm nào của Anh viết kể lể tâm trạng Anh đang YÊU em : "... 47 tuổi đầu mới biết được chữ "YÊU" to lớn bằng vũ trụ. Thế gian này hiện giờ tràn ngập hình bóng của em, nó lấp đầy hết tất cả những khoảng trống; nó nhảy múa trong tim Anh, trước mắt Anh, chung quanh Anh... và đâu đâu cũng thấy gương mặt em ẩn hiện đang tươi cười với Anh. Giọng nói của em luôn luôn văng vẳng bên tai Anh như những cung đàn tuyệt diệu mà bất cứ nơi đâu cũng không có nhạc nào hay bằng. Em là tất cả. Em là hơi thở. Em là ánh sáng cho cuộc đời Anh... Không có em đời Anh không còn ý nghĩa gì để sống...". Những lời "TÌNH" một trong cả trăm lá thư Anh đã viết cho em những năm đầu tình yêu nóng bỏng. Hơn nữa, Anh là một Nhạc Sĩ chuyên thổi kèn "Xaxophone"cho ban nhạc "Jazz" (thập niên 60) thì viết "thư tình" hay nhất rồi. Dạo ấy, thư của Anh làm lòng em mềm nhũn như bún thiu...
Đọc lại lá thư này... tới đây em phải ngồi im lặng... nhớ về dĩ vãng hơn 23 năm qua... Ôi, uy nghi, sang cả, hạnh phúc tuyệt vời Anh nhỉ !
Nhưng Anh ơi ! Tội lỗi ngập đầu mà Anh không hay biết. Lúc đầu em nhận thấy tội lỗi nên em xoay sang làm Cố Vấn "Thầy Đời" khuyên giảng Anh hãy trở về với bổn phận người chồng để em gỡ bớt tội... Há, biết như vậy là có tội mà vẫn duy trì... Nhưng làm sao dứt khoát với Anh được. Nghiệp chướng còn vương mang, còn kéo dài bao ngày tháng năm nữa đây ?!
Em cố gắng làm tất cả cho Tata được mạnh lành an vui thì em mới thấy nhẹ lòng phần nào. Trong "Cuộc Tình Tay Ba" này, người HẠNH PHÚC nhứt chính là Tata Y. (vợ Anh). Em là "Đạo Diễn" dàn dựng lên thì em phải bảo vệ đến cùng. Vì thế em bảo Anh phải đi ngừng xóa "Di Chúc" mà Anh nói Anh có để... cho em. Hiện tại em không thiếu gì cả và cũng chẳng ham gì thêm. Anh còn giữ dùm em chút tài chánh... Nó không quan trọng, nếu Anh có mệnh hệ nào thì để lại cho Tata, cho Chris và cháu Ngoại của Anh... Em để dành kiếp sau cùng Anh tận hưởng nữa. Em rất tin có Luân Hồi và em trở về cõi Ta Bà này và tin chắc là mình sẽ gặp trở lại như kiếp này và những kiếp trước.

Bây giờ làm sao cứu Anh ? Chỉ có Bác Sĩ Tâm Lý - Mà Anh nào có chịu nhận mình như thế đâu. Bác Sĩ nào để cho Anh tâm sự đây? Bác em nay già quá rồi, không còn làm việc nữa. Em sẽ gọi thử Bác coi ra sao. Bệnh "Trầm Cảm" là vì Anh ngậm câm ngồi nhà và nhìn chung quanh Anh chẳng có ai để tâm sự chia sẻ cùng Anh... Cho Anh kể lể một mối tình... Anh cho là đẹp nhứt trần gian. Nay Anh bệnh chắc chắn có tới 90% là "lương tâm" Anh cắn rứt. Em biết Anh không tin như vậy. Anh nói, Anh lo cho Tata đầy đủ không thiếu bổn phận. Nhưng "Tòa Án Lương Tâm" nó độc ác lắm, nó nghiến nghiền tâm hồn Anh nát biến mà Anh không hay. Anh không tin thì làm sao cứu chữa cho Anh được đây ?!
Để em gọi cho Bác N.T.A. nha ! ....
Mong tâm hồn Anh "Xả" được những gì ưu tư lo lắng...
Về phần em thì em tự nhận mình có tội... tự nói ra hết, viết ra hết "khi em chết nhếch miệng cười".
Em luôn ghi khắc tình Anh và mãi mãi quý kính Anh...
.......
*

15.4.2006


2
Anh,

Em ngồi bên song cửa nhìn vòm trời mây xám giăng ngang trông buồn thỉu buồn thiu Anh ơi ! Tim lòng nghĩ đến Anh thật nhiều, tự hỏi : "Biết đến bao giờ Anh sẽ gọi em nữa đây ?".
Em gia hạn với Anh nữa nè. Kỳ này 100 ngày kể từ hôm qua 14 tháng 4 đến 24 tháng 7 năm 2006.
Chuyện tình mình còn biết bao điều để kể lại. Nhưng em vừa nghĩ... định viết lên thì cổ họng nghèn nghẹn. Vâng ! "Ai Khổ Hơn Ai ?". Trước sau gì mình cũng chết hết. Nhớ ráng giữ gìn kín đáo đừng cho Tata Y. biết nghe Anh ! Hay là Tata đã biết mà Bà vờ lờ đi đây ?
À, mà có vài lần Anh nói với em :
- Không. Tata, không phải như em đâu. Em thì Anh không nhúc nhích được rồi !
Em trố mắt nhìn Anh và hỏi :
- Anh nói sao ? Với em thì Anh không có "Ngoại Tình" được phải không ?
Anh gật đầu và tươi cười :
- Đúng. Em ma lanh (malin) lắm. Anh không qua mặt em nổi !
Em nhìn Anh cười với nét mặt hơi tự đắc :
- Ha ha... Đúng đấy. Con ruồi bay ngang qua, em biết là ruồi đực hay ruồi cái đó Anh.. hà hà !
À này, để em kể sơ sơ lúc chồng em bắt đầu có chuyện mới = tức là ông "Ngoại Tình"... Tự nhiện ông đi làm về càng ngày càng trễ... Có lần chờ cơm tới khuya, ông mới về. Em hỏi với một giọng nhẹ nhàng :
- Anh đi đâu mà về trễ vậy. Làm em chờ Anh về ăn cơm, em đói quá hà ...
Ông trả lời gượng gạo :
- Ờ ờ, sau khi tan sở có mấy người bạn rủ anh đi đánh bing-boong.
- Vậy à ! Anh ơi ! Nếu lần sau mà anh có đi như vậy thì em xin anh nhín chút thời giờ gọi điện thoại về cho em hay nha !
Nhưng ông vẫn tiếp diễn cái trò "về trễ" vì đi đánh bing-boong. Em để ý những chiếc vớ... Nếu đánh bing boong thì gót vớ sẽ dơ đậm hơn, nhưng vớ vẫn sạch như thường lệ... Em hơi nghi nghi... Rồi có một hôm vừa về đến nhà là ông vội vàng đi tắm liền... Đó đó... (là ngoại tình không khéo léo) làm em nghi thêm nữa. Em bình tĩnh đợi ông tắm xong ra phòng khách ngồi xem TV. Em làm bổn phận bình thường là, khui bia rót sẵn cho ông uống. Em liền trở vào nhà tắm, giở giỏ quần áo dơ ra xem. Á há, không thấy áo của ông đâu. Tich tắc trong đầu em... Em thò tay xới tìm kiếm áo của ông, quả nhiên ông cuốn chiếc áo sơ-mi đút tuốt dưới đáy giỏ. Cái này em ghen à nhen ! Em lấy ra ngửi ngửi... Quả nhiên có mùi dầu thơm lạ... Máu ghen "thường tình nhi nữ lên tới óc rồi. Nhưng cố gắng ráng nuốt và đè nén cho "máu ghen" hạ xuống tự nhủ : "Bình tĩnh, bình tĩnh nhỏ ơi !" Thấy trong người đỡ đỡ em mới từ từ đi ra ngồi kề bên chồng em, giả vờ hỏi này, hỏi nọ. Ông trả lời cọc lóc mà cái mặt sượng sượng như khoai lang sùng.
Với đàn ông, em kiêu ngạo lắm, thậm chí đối với chồng của em, em cũng "ngạo" như thường. (xin lỗi các đấng mày râu nha !) Em thường nói "liều lì" là, em chấp nhận dư luận kết án, kết tội em là đàn bà ngang tàng bướng bĩnh, không biết "Cương Thường" hay "Tam Tòng Tứ Đức". Em không sợ tiếng đời khen-chê - Khi chồng em đòi ly dị - em cũng có năn nỉ chút chút (vì các con) - Nhưng khi thấy ông cạn tàu, ráo mán rồi thì em lì liều nói thẳng thừng : "Nè, không có Anh, em cũng có "người" khác hà. Ngoài đời đàn ông "chạy" lềnh khênh đầy đường...". Nói "liều" để trấn áp cái cơn "GHEN". Đời thật mẫu thuẫn quá phải không Anh ? Nói cái giọng như chán chê thù ghét đàn ông lắm vậy. Nhưng nào đâu phải vậy. Em vẫn "yêu" vẫn "lụy tình" với đàn ông như thường mà.
Em có một tật xấu là, biết người đàn ông em lỡ có cảm tình với họ mà họ "ba xạo" là em không nhịn được . Em hay lật tẩy họ liền. Họ bị "quê," họ ghét em, họ "chạy" tuốt luốt. Tánh em cũng "kỳ cục" quá há Anh ? Bởi vậy em mới ở một mình cô đôn, cô độc tới giờ này nè. Hỏi em lấy chồng nữa không ? Dạ, hơn 28 năm nay đã trả lời là không ! Tuy có yêu đàn ông nhưng không bao giờ làm vợ nữa. Vì, nếu làm vợ thì cũng sẽ bị "cắm sừng" tiếp. Thường, em được may mắn gặp đàn ông có tài "Chữ TÀI liền với chữ TAI ..." ("Kiều" Nguyễn Du) Hồng nhan bạc phận chẳng sai chút nào Nên em sợ. Vì thế mà... "Thôi không nói". Stop !
Mà này Anh ơi ! Nhưng em đâu có quơ đũa cả nắm. Trên đời vẫn có đầy đàn ông tốt. Chẳng hạn như Anh. Phải ! Anh tốt lắm, tốt với tất cả mọi người. Nhưng... Tại cái chữ "Nhưng" mà có lẽ nó giết chết đời Anh...

Hôm nay em kể bao nhiêu đó cho Anh nghe. Còn biết bao chuyện xẩy ra trước khi vợ chồng em chánh thức ly dị. Em hay nín thinh hoặc nói chuyện đàng hoàng chớ em không "biết" gây lộn.
Em ghen kiểu vậy đó. Không cãi hay gây hoặc hỏi các vấn đề nào có tính cách liên quan với chữ "ghen". Em cũng Phàm nhân như ai chớ nào phải bà Tiên, ông Thánh Thần gì đâu. Cái gì Em cũng ráng nhịn cho qua cơn. Chớ thật sự trong lòng em cũng "GHEN" dữ lắm đó, đâu có thua gì ai trên đời này. Ớt nào mà ớt không cay phải không Anh ?
Em tạm dừng đây Anh nha !
Chúc Anh bình an... Trông tin Anh !
....
*

16.4.2006


Une Fleur Sauvage...
À R.C.


Je suis une fleur sauvage
Et je suis née dans la forêt
En regardant dans les nuages
Un papillon blanc qui volait
...
... Il s'est arrêté... je lui plais....
(France, Angers, hè 1991)
vdn
*
Hoa dại

Thân em là Hoa dại

Hương thoảng từ rừng hoang,
Trong áng mây lang thang,
Chập chờn con bướm trắng,
Hoa cười nghiêng trong nắng,
Từ đó bướm thôi bay...
(Song Anh dịch thoát) Paris - 15-4-2006

3

Anh,

Hôm qua em soạn soạn, bất chợt thấy mấy câu thơ này... Đây cũng là một kỷ niệm đã trôi qua 15 năm ở Tỉnh Angers, cách Paris 350 cây số thuộc miền tây bắc nước Pháp.

Château d'Angers (xây năm 1232)

Ville du Fleurs
Tỉnh Angers còn là một trong những Tỉnh nhất nhì sản xuất bông hoa toàn nước Pháp.


Ngày xưa đó, hai đứa mình từ Angers lái xe trở về Paris. Chạy nửa chừng đường thì em mắc... Anh liền cho xe chậm lại và tìm một cụm rừng cây cho xe vào và đứng canh chừng cho em... Xong em nhìn gần đó có bụi hoa hồng dại, có hoa nho nhỏ màu tím tím trông đẹp mắt. Em ngồi xuống hái... Ui cha, bị gai đâm tay chảy máu mà miệng thì tía lia : "Em nè, em nè... Em là hoa hồng dại đó, Anh ngán chưa ?"
Anh tươi cười và đi lấy khăn giấy đưa cho em và bảo :
- Em nặn cho máu ra nếu không coi chừng nó làm độc là cùi luôn đó nha !
Em nhờ Anh cầm đóa hoa, miệng cũng tía lia vui nhộn :
- Hoa hồng có chút xíu mà "dữ" ghê há Anh !
Anh đưa ánh mắt nồng nàn nhìn em ... và nói :
- Giống em... Em nhỏ xíu mà hồi trước em làm Anh ngất ngư gần chết.
Em đưa tay vò đầu Anh và hát :
- "Anh không chết đâu Anh... Anh vẫn còn sống mãi bên em...". Ha ha ha.
Anh với em đùa đùa như đôi bạn còn xuân vậy. Rồi hai đứa mình lên xe trực chỉ lái về Paris.
Nay nhìn lại đã qua 15 năm... Năm 1991, một những năm mình làm việc nhiều và huê lợi thâu vào cũng khấm khá Anh nhỉ ! Và lúc ấy Anh và em chuẩn bị cuộc hành trình sang Canada để mở thêm chi nhánh.
Đầu óc "Kinh Doanh" có bao giờ ai biết đủ mà dừng lại khi còn sức. Cứ hăng say phóng tới.
Trong 10 năm (1985-1995) này là em "bay" như chim. Đi đâu cũng bằng máy bay hay TGV (xe lửa tốc hành), ăn nhà hàng và ở khách sạn...
.......
*

16.4.2006

4
Anh,

Hôm nay "Pâques = Lễ Phục Sinh". Gia đinh ai có Đạo Chúa thì họp mặt cùng ăn Mừng Đức Chúa Jésu sống lại..

Bầu trời hôm nay mây nửa xanh nửa trắng đứng yên, những tia nắng xuân len qua cửa sổ, em nghe trong người vui vui. Chiều nay em sẽ đến nhà chị T H kể chuyện ngày qua...

Em đã viết cho Anh bao nhiêu lá thư trên đây rồi mà em chẳng đếm ? Em chẳng giữ lại trong hồ sơ gì cả. Nay mai em phải thâu góp lại để in sách làm kỷ niệm.

Đáng lẽ hai đứa mình đã sang Tokyo (Nhật Bổn) tuần này rồi Anh nhỉ ! Đi dự "Đại Hội Hoa Hồng" mà họ đã mời Anh năm trước. Nhưng vì sức khỏe của Anh không cho phép... Thế nên bao nhiêu công chuyện còn dang dở... Quyển sách "Les Nouvelles Roses = Những Hoa Hồng Mới" năm tới mới xong. HY VỌNG Anh vẫn bình an, để Anh cùng với những nhà trồng hoa hồng chọn lựa đặt tên cho HOA HỒNG mới ra đời.
Vài lời cho Anh hôm nay... Em sửa soạn đi chơi...
Nhân ngày Phục Sinh em chân thành cầu chúc Anh sớm bình phục với đầy Phép lạ của Đức Chúa Jésu từng Cứu Nhân Độ Thế. Hãy tin Chúa nha Anh !
Mong tin Anh sớm...
........
*

17.4.2006


5
Anh,
Hôm nay Anh trở vào bệnh viện (?)
Chẳng biết ngày nào được tin Anh ?

Bỗng chốc mắt em lệ ướm quanh :

Như tuổi đôi mươi mộng chẳng thành
Tình yêu ngang trái ôm đau khổ
Chồng chất thương sầu ngất trời xanh.

Lệ tình, lệ nghĩa, lệ yêu đương,

Lệ thương, lệ nhớ suốt đêm trường.
Nhớ bao kỷ niệm mình chung hưởng
Hạnh phúc trần gian mãi thoảng hương.
Nhìn những vạt nắng buông lơi, em nghe hồn mình chơi vơi như chiếc thuyền nan đang bị cơn sóng dữ dập nhồi... Mà sao Anh ở xa xa vời, hỡi Anh ơi !
Nhớ những ngày đầu em có nói : "Thôi thì một lần nữa gieo mình theo con thuyền của Anh..." - Hôm nay lòng em như ở trên con thuyền đang chìm giữa biển khơi vậy !
Vài vần sót lại gỏi cho Anh... Nói vậy chớ không sao đâu Anh ! Em cố gắng giữ vững tinh thần... Chấp nhận và chờ đợi... Nhưng cũng HY VỌNG nhé Anh !
Bây giờ em sửa soạn đi ra Paris 13... Mong có chuyện vui về sẽ kể cho Anh nghe nha !
Mong tin Anh...

......
*

21.4.2006

4/21/2006 8:56:58 AM


Anh,

Mong Anh vẫn còn hiện hữu cõi trần !
Hôm nay thật đúng là mùa xuân nắng chan hòa ấm áp tỏa khắp bầu trời Paris nhìn ra ngoài thấy thời tiết lên 20° C. Tâm hồn em cũng vui vui.
Chị bạn, Jacqueline J. vừa gọi em. Chị hỏi em có xuống Nice với chỉ không ? Em đang lưỡng lự đây. Có lẽ em sẽ đi 1 tuần. Nhưng nếu Anh gọi em không có em nhà cũng buồn há. Có gì em sẽ để số phone nhà của Chị J.
Nhắc tới Nice, để em soạn hình chụp trước cái phòng nhỏ (studio) của em hồi xưa.
Cách đây 20 năm lúc mình đi Ý để chụp vườn hoa hồng (?) nổi tiếng nhứt nhì thế giới. Do một nhà Tỷ Phú (Bác Học) người Ý làm chủ. Ông chuyên sưu tầm hoa hồng khắp thế giới. Em còn nhớ là em có ghi một gốc hồng xưa có từ năm 1802. Em lại quên tên rồi !
Ôi, bao kỷ niệm đẹp ! Để em soạn những tấm hình chụp bên nước Ý. Mình có ghé Rome và em có chụp mấy tấm hình trước Điện "Vatican".
Ha, Em tìm được tấm hình này trên website đây.
Điện VATICAN (Ytalie)
Bãi biển Nice (miền Nam nước Pháp)
Em lại có công việc phải làm, hẹn Anh chút tối nha !
.....8
.....0
Giờ của Server: 4/21/2006 2:27:00 PM

Hồi chiều Anh gọi em, nghe giọng nói của Anh có phần khỏe hơn trước nhiều. Anh nói chuyện với em cũng nhiều, mà còn có chút giễu giễu nữa. Em tin tưởng là Anh đang đà bình phục trờ lại. Hãy vững niềm tin nha Anh !
Qua cơn trọng bệnh này, Anh sẽ sống đến 90 tuổi. Đời còn cần Anh lắm lắm...
Mãi mãi ghi khắc tình Anh cho em. Nguyền cầu Ơn Trên ban cho sức khỏe của Anh mau bình phục. Mình sẽ đi Lourdres tạ ơn Chúa và Đức Mẹ Maria nha Anh !
........

vdn

Thư Cho Người Tình - 28.3.2006


Cánh hồng hoang dã của anh ơi !
Tử đây em được sống tuyệt vời
Anh mang về cắm vào lọ quý
Cho hoa thắm xinh suốt cuộc đời...

(Lời của Anh ngày xưa )

Anh,

Tiếng mưa rơi tí tách ngoài hiên. Lòng em buồn lại càng buồn thêm. Nhưng em không khóc nữa vì suốt buổi chiều hôm qua em đã khóc nhiều. Vâng ! Em phải khóc với Anh, và em khóc cho chúng mình đó Anh ơi !
Em có những lời nói, có thể người đời cho là "lộng ngôn" như vầy : "Hễ ai mà làm cho em đau khổ đến rơi nước mắt thì người đó mang "trọng tội" ! Bởi con người của em không dễ dàng rơi nước mắt. Có lẽ em thường "khóc khô không lệ" chăng ? Chắc là không sai ! Vì hồi nhỏ (trước 30 tuổi) em đã khóc quá nhiều rồi.

Hồi tấm bé, mới lên 5 tuổi đã có khóc thét lên điếng người khi tiếng súng nổ vào Ba em làm Người ngã quỵ ngay bồ lúa... Nếu nghĩ tới, nhắm mắt lại thì hình ảnh kinh hoàng đó hiện lên trong trí óc em liền. Hai năm sau, tiếng khóc gào lên mặt mày tím ngắt, cả người cứng đơ là ngày Mẹ em đi lấy chồng, lúc em mới 7 tuổi , lần đầu tiên "MẤT MẸ". Tuổi còn thơ mà đã trải qua 2 lần mất mát lớn lao. Từ đó Mẹ và em "Sanh Ly" mãi đến tuần vừa rồi (23-3-06) em "MẤT MẸ" lần thứ hai. Kỳ này thì vĩnh viễn "Tử Biệt" mất luôn rồi. Cầu nguyện cho hương linh Mẹ em được nhẹ nhàng "Trở Về Tây Phương Cực Lạc".
Anh biết không? Hồi nhỏ khi Mẹ em đi "tái giá," đời em bơ vơ ! Ai đánh, ai mắng, ai nhiếc mặc ai, em lầm lì chẳng chống cự. Vì trong thâm tâm em có nghĩ : "Thây kệ, để "nó" đánh cho mình chết cho rồi. Chắc chắn chết sướng hơn sống "mồ côi" !" Nhưng với kẻ lạ người dưng ngoài đường thì em thường dùng đôi mắt to tròn lồ lộ của em trợn lên nhìn họ như sư tử đang "đói" vậy đó... Chỉ có cái đầu (lý trí) của em và cặp mắt (sống động) là em thắng đối phương thôi. Em không biết gây lộn, tranh cãi hay chửi lộn. Vì thế khi lớn lên đụng chạm với mọi hoàn cảnh em hay nín thinh và luôn thuộc lòng vài câu : "Một câu nhịn chín câu lành""Tránh voi chằng hổ mặt nào". Thế là em nhịn, hoặc em bỏ đi chỗ khác. Em không hề có mặc cảm nhục nhã hay hèn nhát. Bé thơ... trong 10 năm qua ải. Tới tuổi mộng trăng tròn, lớn lên "thân gái dặm trường" bơ vơ giữa "rừng đời" đầy "ác thú" này. Nếu "rủi" có tánh nhát cũng phải gồng mình "bạo dạn" ráng lên để mà sống đó Anh ơi !
........
Anh ơi !
Lại một tin buồn ! Eva. vừa gọi em cho hay tin là, R.M. chồng của Patricia (bạn em) vừa mới từ trần. R.M. bị ung thư phổi đã cầm cự sáu năm nay. R.M. là nhân viên cao cấp ở trong Bộ An Ninh Mỹ. Hồi trước R. có làm việc ở Sàigòn. R.M. nhỏ hơn Anh một tuổi. Pat. đã lo cho R. tròn vẹn sáu năm nay. Cách nay 3 tuần Pat. từ Florida (USA) có gọi về đây nói chuyện với em cũng cả tiếng đồng hồ.
Sao trong người em hơi khó chịu. Thôi đi nằm nghỉ chút nha Anh !
Chờ tin Anh !
..............
"Bao nhiêu ân ái thừa em nhận,
Để vợ anh tròn đủ ái ân ."

(?)

*
29.3.2006

Anh,

Hôm nay Anh vào nhà thương ! Em biết Anh sẽ mệt lắm ! Vì người ta sẽ thử lại tất cả. Chỉ trong đầu em tưởng tượng người đang ta lấy kim chích Anh để lấy máu thử này thử nọ. Rồi giây nhợ giăng giăng gắn khắp thân mình. Nghĩ tới đây em nghe đau khắp châu thân rồi.
Hãy giữ vững "NIỀM TIN""HY VỌNG" nhé Anh ! Hy vọng Bác Sĩ sẽ tìm ra chính xác con bệnh để chửa trị...
Em trông tin Anh lắm ! Nếu Anh có bỏ xác lại dương trần thì hồn linh nhớ về đây báo mộng cho em biết nha ! Chờ tin Anh !
Kiếp này chẳng nợ ba sinh
Thôi thì kiếp khác trọn tình tròn duyên
...........
I
*
30.3.2006
Anh,

Những giọt mưa tí tách ngoài song cửa. Bầu trời trùm mây xám trông thật ảm đạm thê lương ! Hỏi, cách nào làm cho em vui lên đây ? Buồn quá thì nó sẽ hết buồn. Em cũng ráng tìm vui. Nhưng không vui nổi...!!
Hôm nay là ngày thứ hai Anh vào nhà thương. Vẫn bặt tin Anh. Và, hôm nay cũng hai tuần Anh không ăn được - Chắc Anh đã mất ít nhất cũng 10 ký lô rồi ? Em nhớ cách đây 19 năm, Em cắt thịt dư trong cổ họng , vì bị làm độc, ăn không được nên mỗi ngày em mất nửa lý lô... 14 ngày mất liền 7 ký, mà dạo đó em ốm nhom hà. Anh còn nhớ không ? Các bạn của em đến thăm đứa nào cũng nói là em bị ung thư cổ họng rồi. Nhưng tới ngày thứ 15 em ăn lại được, thì tức tốc mỗi ngày lên nửa ký lấy lại đúng cân cũ. Em bắt đầu phải nhịn ăn cơm trưa. Dạo đó hãng "HTCL" khởi phát cao độ. Em làm việc với Anh.
Còn Anh bây giờ ??? Niềm TinHY VỌNG nhé Anh !
À, dường như.... Em chỉ nhơ nhớ mơ hồ là đêm qua em nằm mộng thấy Anh về cạnh bên em. Trong thâm tâm của em thì chúng mình vui vẻ như thường lệ. Em không nghĩ Anh bệnh hoạn gì hết ! Hay là tại em nghĩ đến Anh nhiều quá nên mới chiêm bao thấy Anh như thế chăng ???
Trông tin Anh...
...........
II

*
31.3.2006
Anh,

Ngày thứ ba vẫn không có tin Anh ! Em nhớ lại kỷ niệm ngày xưa ấy :
Một ngày vắng nhau trời sầu, đất tủi.Vạn vì sao buồn lặn khuất trong mây.Bây giờ hai đứa mang nỗi đọa đày Em đợi tin, Anh có còn... không hỡi ?!!Biết bao nỗi buồn ta cùng an ủi Bấy nhiêu niềm hạnh phúc hưởng bên nhau Rồi hôm nay, đôi dòng lệ tuôn trào Trông ngóng nhạn, nhạn bặt tăm im tiếng ?!! Bỗng dưng, em không còn tha thiết sống Một kiếp người đủ quá sáu mươi năm Lên xuống lên, sao lắm đỗi thăng trầm Và cứ mãi quay cuồng trên cõi thế ! Anh nhớ nhé ! Nếu có "đi" hãy chờ em theo với ! Chẳng còn gì tiếc nuối giữa trần gian !!
........
III
*
1.4.2006
Anh,

Em "hái" được hai đóa hoa hồng màu xanh. Màu xanh là màu "HY VỌNG" nhé Anh ! Hi hi... "HY VỌNG" em và Anh, mình sẽ gặp nhau "bên kia bờ" hay trên chín tầng mây trắng...!!
Hôm nay vào 1 tây tháng 4 rồi ! Ngày này ở nước Pháp, nếu ai có tài "xí gạt = nói dóc" chuyện tày trời mà được người ta tin thì được thưởng... Anh biết quá chuyện này há. Hồi trước, Anh cũng hay "phá" em và bạn bè...
Thôi... em sửa soạn ra ngoài một chút... Hẹn Anh khuya em về... "HY VỌNG" có lời nhắn của Anh trong điện thoại...
......

4/1/2006 6:36:30 PM
Về đến nhà chuyện đầu tiên là em xem coi có ai nhắn điện thoại không ? Thấy có 4 người nhắn... Em HY VỌNG ... lật đật bấm nghe... Nhưng... em hoàn toàn thất vọng... Vì không có lời nhắn của Anh !! Nghe lòng buồn khôn sao tả được. Em vội vàng"bay" đi tìm vui. Em chuẩn bị tinh thần đây Anh ơi !
...........
IV
*
2.4.2006


Thấp thoáng bóng trăng tựa bên rèm

Đem niềm hy vọng trong lòng em
Hôm ấy, tin buồn em nức nở
Anh vỗ về lời nói dịu êm

Em nghe cổ họng Anh nghèn nghẹn :

"Thôi đừng khóc nữa, nín đi em"
Từ đó đến nay không nghe tiếng
Dù chỉ một lời, để em yên !

*


Bão giông tới tấp triền miên

Chất chồng bao nỗi ưu phiền trong tâm
Nhưng em khấn nguyện Quan Âm
Xin Ngài hộ độ thăng trầm chóng qua.

Và niệm niệm lục tự :

Nam Mô A Di Đà Phật
...................

Anh,

Em đã làm "Đạo Diễn" cho Anh hơn 23 năm nay thì không vì một lý do nào mà em làm cho "đứt phim". Em để Anh diễn đến phút cuối cùng cho trọn vai của một người chồng "gương mẫu" há ! Anh là của Tata (vợ)... Em chấp nhận đứng đàng sau... và bắt Anh phải làm vậy vậy và vậy vậy... Tất cả những gì Anh làm cho Tata là vì Anh YÊU em. Em đã từng nói với Anh : "Nếu yêu em thì hãy yêu tất cả mọi người, nhất là Tata...". Em thương thân phận đàn bà lắm Anh à !... Mặc dù em đã là "nạn nhân" của đàn bà. Em vẫn bênh vực đàn bà tối đa. Đàn bà làm cái gì, nói lời gì cũng trúng hết , ngoại trừ lén chồng đi lấy trai "ngoại tình" là trật lất thôi ! Nhưng em không lên án điều ấy... Em không nhỏ mọn tiểu nhân trả thù... để trở thành "tội nhân" của đàn bà đâu. Đôi khi đàn ông có vợ "len men" đến em thì 2 lỗ tai của họ lùng bùng nghe em "giảng đạo..." chừng vài lần là Họ bỏ chạy tuốt luốt không dám quay dầu nhìn lại em nữa hì hì... Xin lỗi Anh cho em cười 1 cái. Sao mà chỉ còn có Anh dám ở lại nghe em "giảng..." và khuyên bảo... Anh thật là người đàn ông đầy bản lĩnh "lì liều"... Nhờ vậy mới có chuyện để cho em kể lên hôm nay... Trời thương gởi Anh đến cho em... Và Anh cũng thường nói : "Cảm ơn trời gởi em cho Anh"... Chúng ta đều tạ ơn trời !
À, em còn nhớ Anh nói : "Anh có thể yêu tất cả những người đàn bà có bản lĩnh = cá tính riêng (caractère = Personnalité) hơn những phụ nữ nói gì cũng bằng lòng "cúi mọp". Thế là Anh gặp ngay chóc em. Thật đúng, lúc ấy em xua đuổi Anh về với Tata... Há, em càng từ chối thì tình yêu của Anh càng mạnh bạo thêm. Nhưng có lúc nửa đêm trở giấc, có lẽ lương tâm em nó dày vò tự hỏi (?). Em nghĩ : Mình thừa sức kiếm hằng tá đàn ông, mà sao mình lại đi lấy chồng của người ta ? ... Nên 2 lần em muốn dứt khoát với Anh... Bằng cách (cạo đầu trọc lóc) để Anh nhìn em mà chán chê ghê tởm... Nhưng KHÔNG. Anh năn nỉ gặp em. Khi gặp em, Anh ngồi thừ ra trên "salon" mà khóc như một đứa trẻ... Em cầm lòng không đậu hứa 6 tháng sau sẽ để tóc và trở lại với Anh bình thường... Và em có hẹn với Anh : "Anh nhớ vào năm 2006 - Em tròn đủ "60 năm cuộc đời"... Cũng không chắc chắn hay thề thốt gì cả... Có thể em "bỏ đời" luôn.
Bây giờ hình như đang tới thời kỳ đấy Anh à ! Rằm tháng Bảy đúng 12 giờ trưa tới này là ngày giờ em chào đời đúng 60 năm. Ôi, trong "60 năm" em đã nếm biết bao thăng trầm, vinh nhục, sang hèn, lành dữ, chấp nhứt, tha thứ, đắng cay, chua chát, ngọt bùi... Em thấy đủ quá và quá đủ rồi. Em muốn thay xác "già yếu" này. Sau đó em sẽ trở lại đây nữa. Em không có điên đâu. Những lời này em đã nói hoài hoài hà. Mà thật sự em chỉ muốn em đến 50 tuổi thôi. Ai dè "lết" tới đây ?!

*
Em hiểu, nỗi niềm riêng của Anh, ở địa vị của Anh. Anh khó mà tâm sự chuyện "Tình Riêng" này với ai... Vì những ông bạn đồng nghiệp với Anh... Họ đâu có thích Anh 1 vợ + thêm người tình nhỏ. Họ muốn Anh giống họ... Theo em thấy trong 23 năm nay... Có ông đã ba lần ly dị... Họ cứ "thay nước"... Hễ bỏ bà vợ (tình yêu thuở ban đầu???) bằng bằng tuổi đi cưới vợ thứ hai nhỏ hơn cả chục tuổi. Rồi bỏ vợ thứ hai, cưới vợ thứ ba, nhỏ hơn 15, hoặc 20 tuổi... Anh thì chỉ YÊU có một mình em mấy chục năm nay... Và nhắm mắt đóng vai người chồng tốt... Cho nên Anh bị "trầm cảm" mà sanh ra bệnh như thế này !
Em nhớ lại, bữa hổn có cô bạn, vì thương em, cô bảo em nên trá hình (giả dạng) nhờ người bạn trai nào đưa vào nhà thường thăm Anh, với tính cách em là vợ của người đàn ông kia xem như bạn của Anh...(???)... KHÔNG. Em không làm được Anh ơi ! Em đóng rất nhiều vai nhiều tuồng, từ trên sân khấu đến ngoài đời. Nhưng đóng vai này thấy lòng em phát run lên. Rủi gặp mặt Tata thì chắc em đứng tim chết mất. Em đã giữ gìn suốt bao năm, nay vì chút lòng riêng mà em làm rủi "bể" ra thì ngàn đời hối hận chẳng vơi. Đành chịu như vầy nhé Anh ! Hãy sống cho người thì tâm hồn mình sẽ được nhẹ nhàng sau đó và giữ được hạnh phúc lâu dài Em đã cương quyết chấp nhận rồi ! Mình sẽ gặp nhau "Bên Kia Bờ" hay trên "chín tầng mây trắng". Rồi mình sẽ nắm tay nhau trở về cõi "Ta Bà" này "giúp đời" tiếp nha Anh !
Mãi ghi khắc tình Anh.
..........
V
*
3.4.2006
Anh,

Ánh nắng của mùa xuân tỏa vàng khắp bầu trời Paris. Nhưng lòng em đang phủ trùm một màu đen u ám. Em sẽ cố gắng đưa ánh mặt trời vào tâm em để đánh tan những áng mây mù. Em vẫn nắm níu niềm
HY VỌNG... chờ tin Anh !
*
Hôm nay cháu Xuân Kiều gởi hình mộ của Mẹ em đã xây xong. Thấy 2 người anh của em đứng chụp hình chung trước mộ Mẹ. Em thấy lòng cũng vui vui. Thế là "chiến tranh gia đình) đã dập tắt. Mọi sự đã qua như cơn gió thoảng. Mùng 9 và Mùng 10 này là ngày giỗ thứ 56 của Ba em. Chắc 2 Anh của em hòa thuận cùng chung làm Giỗ cho Ba ở BÌNH CHÁNH ? Em hy vọng sẽ là vậy !
................
VI
*
6.4.2006

Anh,

..... Chiếc xe du lịch "XM"... màu xanh đậm ngừng ngay cửa khách sạn "Sofitel". "Portier" đến mở cửa. Anh bước xuống... Em đi ra chào đón Anh với tư cách một nhân viên thân cận của ông chủ "bự"... Anh vẫn vui vẻ tươi cười giễu giỡn như ngày nào... Bao nhiêu quan khách đang chờ đợi Anh... Tiếng vỗ tay rân lên áp hết những tiếng nói... khi "MC" giới thiệu Anh... Anh sửa cổ áo và cà vạt, bước lên bục gỗ gật đầu chào quan khách ... Miệng luôn tươi cười, nói cảm ơn và tiếp tục đọc diễn văn thuyết trình... và nói lý do có buổi "Tiếp Tân" trọng đại này...
Khoảng 15 phút sau các nhạc sĩ bắt đầu đệm Dương cầm với những bản nhạc Jazz ... Tất cả cùng nâng ly...
Giật mình tỉnh giấc.... Ôi, ngày xa xưa ấy...
........
IX
*
8.4.2006
Anh,
"Yêu em đến ngàn đời
Yêu em đến tàn hơi
Yêu em cao ngút trời
Yêu em, Ôi tuyệt vời !"

Những lời Anh thường "ca" với em suốt mấy mươi năm qua. Nhưng bữa hôm (27 tháng 3 năm 2006) vừa rồi. Anh nghẹn ngào nói, như những lời trăn trối và chào vĩnh biệt. "Chúng mình đã hưởng chung biết bao hạnh phúc... Nếu Anh có bề gì... thì em hãy giữ những kỷ niệm đẹp ấy !". Thật sự Anh lo cho em đến giây phút cuối cùng đời Anh.
Em còn HY VỌNG. Em đợi 4 ngày nữa Anh à ! Em không nhờ ai gọi điện thoại xuống nhà Anh để xem thực hư như thế nào ? Mà chính tự em phải CHẤP NHẬN ...
.....
XI
*
12.4.2006

Yến tiệc cuối cùng mùa hè 4.9.2005 Bóng Anh bên đời
Bấm vào đây để xem hình lớn hơn.



Tên hình: Rosa_blanche_CarteBlanche.jpg

Lần xem: 2

Cỡ: 118.3 KB

ID: 1355


Anh,

Dâng Anh một đóa bạch hồng

Một ngọn nến trắng, Non Bồng chờ em !
Anh cứ yên lòng ra đi. Chắc chắn chúng mình sẽ gặp nhau. Anh đã làm tròn bổn phận một người Chồng, một người Cha và một "Người Tình Tuyệt Vời":
"Vào trong phong nhã, ra ngoài hào hoa"

Nghĩ rằng : Anh đã đi xa

Nhưng KHÔNG : Anh vẫn là đà bên em.

Ngàn đời không thể nào quên

Tình Anh em đặt lên trên "ĐỈNH ĐỜI"

Bây giờ em đến nhà TH dùng cơm trưa. Và sẽ kể chuyện tình của chúng mình, từ đêm 14 tháng 2 năm 1983 trong
"Đêm Lễ Tình Yêu = Nuit Saint-Valentin"...

Đêm Lễ Tình Yêu phủ tuyết sương
Quân Tử lang thang giữa đêm trường
Bỗng dưng dừng bước nhìn hoa dại
Tim lòng vương vấn chuyện yêu đương.

Với tay nhặt lấy cành hoa ấy
Ấp ủ tình nồng tỏa ngát hương
Bao năm bôi xóa đời gió bụi
Tan biến đoạn trường, dứt đau thương.

Từ đó, Anh ban cho em một TÌNH YÊU và cuộc sống TUYỆT VỜI ! Tạ ơn Anh và mãi mãi ghi khắc tình Anh đã cho em...
.......... !!

Xin quí vị & ACE
đừng CHIA BUỒN
*

13.4.2006
Anh,

Đang giữa mùa Xuân mà bầu trời Paris mây xám giăng giăng. Nhưng nhìn dưới sân nhà hoa mai 'Tây' đang nở vàng rực trông cũng vui mắt.

Mặc dù em dứt khoát tư tưởng cho Anh đã "Trả Nợ Đất". Nhưng hương hồn Anh vẫn bên em. Không gì thay đổi. Mỗi ngày em vẫn viết thư tâm sự cùng Anh. Kể chút này cho Anh nghe :
Hôm qua em đến nhà TH. tưởng đâu em kể chuyện tình mình. Nhưng không. Em để TH kể chuyện chồng của của Nàng. Em nghe bàng hoàng như người đang trong cơn ác mộng. Chồng TH ngoại tình hơn 18 năm mà Nàng mới biết được 2 năm nay. Thế là hai vợ chồng đang ly dị trong "chiến tranh lạnh" với sự căm thù của TH. TH gọi chồng Nàng là : "Kẻ gian xảo thuộc loại Thượng Thừa" vì hắn lừa Nàng lấy hết tiền bạc rồi bỏ đi với một người đàn bà mà cũng là "chị bạn" của TH. Tình cảnh hơi giông giống với gia đình em ngày trước. Nhưng chồng em không có "ôm" hết tiền ra đi, mà ông rất sòng phẳng chia đôi tất cả những hiện kim và hiện vật với em. Ôi ! Khi lòng người đổi trắng thay đen ! (Bất luận đàn ông hay đàn bà !) họ tàn nhẫn ghê lắm !
Từ từ em sẽ kể tiếp cho Anh nghe nha ! Chúc Anh bình yên.
...........

vdn

Thư Cho Người Tình - 22.3.2006


Bấm vào đây để xem hình lớn hơn.



Tên hình: red rose.jpg

Lần xem: 2

Cỡ: 20.6 KB

ID: 1354
Anh,


Trời hôm nay buồn, buồn như tiễn người đi về cõi xa xăm...!! Tìm được cho Anh đóa hoa hồng đỏ thắm này...
Bây giờ em chẳng còn tinh thần để nói gì vói Anh nữa... Lòng vẫn nghĩ đến Anh... Em ráng nhớ những kỷ niệm vui của chúng mình mà em không viết lên nổi. Thôi để chờ xem ?!
.......
Anh ơi ! Không ngờ lại là ngày tiễn Mẹ em 'đi' về Cõi Phật. Bây giờ em thật sự "mồ côi" Cha lẫn Mẹ rồi

*


23.3.2006
Anh,


Anh vẫn chưa hay Mẹ em "đi" ! Mẹ em đã an phần... Bây giờ còn Anh ?! Và rồi tới phiên em ! Em đạt được sở nguyện là một lời hứa lo chu toàn cho Mẹ em từ thuở 18 tuổi. Nhưng thất bại"năm sau con sẽ trở về...". Trong 12 năm thì nay Mẹ đã ra người Thiên Cổ. Em biết Mẹ em không trách ẹm vì 12 năm trước Mẹ em bệnh nặng Bác Sĩ cho toa mà bên Sài Gòn không có thuốc. Gia đình gởi toa qua cho em. Em liền chạy đi mua, nhưng người ta không dám bánv ì loại thuốc quá đặc biệt "bệnh khô phổi" rất hiếm ai bệnh nên thuốc rất đắt tiền. Em bèn đến một nhà thuốc Tây quen, vào năn nỉ cậu T. Dược Sĩ,... cậu siêu lòng chịu bán thuốc cho em... Mua được thuốc, Em liền đi tìm người lo Visa và lấy máy bay cấp tốc trong vòng 36 tiếng đồng hồ là em bay trở về Sài Gòn gặp Mẹ. Về đến nhà nhìn Mẹ em ốm, da xạm xuống màu như cục than đen. Vì đã mất 16 ký lô rồi (trong khi mẹ em bình thường không có mập). Nhờ em đem thuốc về kịp và có lẽ cũng nhờ tinh thần vui nên Mẹ ăn ngon và mỗi ngày lên nửa ký lô... Mẹ rất bằng lòng, và Mẹ có nói : "Con về được kỳ này, mai mốt Má có chết Má cũng toại nguyện". Em "biết" em sắp làm gì ? Nên không ngần ngại nói với Mẹ : "Má nhìn ngay mắt con nè. Má nhớ là mai mốt có chuyện gì Má đừng ước phải chi có con... nha !". Má nhìn em và gật đầu liền. Từ đó đến nay đúng 12 năm nguyên con Giáp. Bây giờ thuốc men, Bác Sĩ đầy đủ không thiếu thứ nào cả. Cũng may "biết" trước em khó trở về nữa, bên này em chỉ có bổn phận gởi tiền về lo cho Mẹ; cơm ăn, áo mặc đầy đủ. Em chỉ có thiếu là hầu hạ Mẹ em thôi. Giờ cuối cùng ai lo cho Má là em tặng cái nhà đó. Chính người Anh Thứ Ba lo cuối, và em giữ lời hứa ấy. Như thế là tròn vẹn cả rồi Anh à ! chuyện khác... Vì mỗi năm đều hẹn Mẹ :
........
Nghe sao nặng oằn và đau nhói bên ngực trái... Em chẳng thiết gì nữa đâu. Nhưng em cũng có niềm an ủi rất to lớn là bạn bè quen biết gần khắp 5 Châu, trên các Diễn Đàn "NET". Các bạn vào DĐ chia buồn, người đánh điện thư, người gọi điện thoại, hoặc thư riêng chia nỗi buồn "MẤT MẸ" của em. Đôi khi em chơi trên Diễn Đàn, em cảm thấy tình người y như thật ở ngoài đời. Còn những người bạn ở ngoài đời. Em mới cho Beth-Lan biết thôi. Để từ từ rồi em sẽ cho biết. Em hơi mệt rồi !
........
Cầu mong Anh sớm bình phục... Còn nếu không ... Ai ai cũng lần lượt "trở về" chung đường.
.........
*


27.3.2006
Anh,


Có lẽ hôm nay em mới thấm buồn Mẹ em mất. Nỗi buồn da diết tim lòng quặn đau từng cơn Anh à ! Phải chi em ngủ một giấc bình yên là sung sướng biết mấy. Nào đâu dễ phải không Anh ? Biết rằng em đọc học về TÂM LINH Phật Học cũng thấm nhuần ít nhiều. Nhưng em vẫn là NGƯỜI TA mà !
Hình như tinh thần của em nó đang tuột xuống thật thấp rồi. Chán nản quá...
Em rất trông tin Anh...
..................


Anh,


Em đang nghĩ đến Anh mà nghe lòng buồn vô hạn. Chuông điện thoại reo - Em nhấc lên :
- A lô !
Giọng nói yếu yếu :
- Anh... đây !
- Anh ! Bác Sĩ nói gì ?
- Chưa tìm ra ra chính xác con bệnh.
- Anh có ăn được không ?
- Không !
- Anh mất mấy ký lô rồi ?
- Trong vòng 10 ngày nay, Anh đã mất 8 ký lô rồi, em à !
Em thốt lên :
- Trời !
Anh thều thào nói tiếp :
- Sức Anh yếu lắm.... Anh đi... không tới 10 thước đã muốn quỵ xuống rồi ! May mắn là Tata còn khỏe nên đưa Anh đi đây đi đó !
Em nghe chết điếng người, im lìm...
.............
Bất chợt em oà lên khóc nức nở.... Anh vỗ về...:
- Em nín đi, đừng khóc nữa... Hãy hy vọng...
....... Em tiếp tục khóc... Rồi nói trong nghẹn ngào :
- Vâng ! Em nín rồi.
Nghe Anh thở ra nói giọng yếu :
- Suốt hơn 23 năm, lần đầu tiên Anh mới nghe em khóc với Anh.
- .... !!
- Lúc nào em cũng vui cười tươi mát, chỉ thỉnh thoảng Anh thấy đôi mắt em gợn buồn nhìn xa xăm.
Anh lại thở ra... Em lấy lại bình tĩnh......
Anh nói với em như những lời trăn trối sau cùng... :
- Thứ Tư Anh sẽ vào nhà thương. Chẳng biết có còn gặp lại em không nữa ?
- Em lại tiếp tục nghẹn ngào vừa nói vừa khóc :
- Có lẽ mấy ngày nay em đè nén, không dám khóc khi nghe tin Má em mất. Nay lại nghe tin Anh như thế nay mà em không thể nào cầm được nước mắt Anh ơi ! Em khóc với Anh trước. Nếu những ngày tới khi Anh "Trả Nợ Đất" em làm sao biết được ? Bây giờ em kỳ hạn đúng hai tuần. Nếu Anh không cho tin Anh thì kể như Anh đã "Đi Về Nước Chúa " rồi vậy ! Và, khi em biết Anh đã "đi" thì sẽ không khóc mà chỉ cầu nguyện để tiễn linh hồn Anh nhẹ nhàng ra "đi" thôi. Em có linh cảm là kỳ này Anh không thể "thoát" khỏi rồi. 10 năm trước Anh thoát được "ung thư"... Kỳ này chắc chắn Anh cũng bị "ung thư" trở lại nhưng chưa tìm "ung thư" ở đâu thôi. Theo em biết nhờ có đọc sách về sức khỏe... Hễ con người ta hay là con vật, một khi đã "bỏ ăn" là "Đất sẽ ăn" hà !
Em liên tưởng Anh đang mệt lắm :
- Thôi, em nói nhiều quá rồi, Anh nghỉ ngơi nha !
Giọng Anh run run :
- Cuộc sống của em có đấy đủ tất cả há ! Em ráng bảo trọng và giữ gìn sức khỏe. Anh yêu em mãi mãi ngàn đời "vĩnh cửu"... Vào nhà thương Anh sẽ gọi cho em tin. Hôn em ngàn lần... và chào em !
Em chờ Anh cúp điện thoại xong,..... em vật ngươì trên giường khóc cho thỏa thích... Và tự nhủ :
- Anh ơi ! Em tiên liệu trước rồi. Và em phải chuẩn bị tinh thần để "đưa tiễn" Anh nữa đây ! Lần này em không hy vọng gì nữa cả. 10 năm trước em có nhiều hy vọng nên Anh thoát được. Nhưng kỳ này... Trời ơi !...Thôi... Đành chấp nhận rồi Anh ơi ! Chỉ còn chờ phép lạ ! Nhưng sẽ không có phép lạ cho Anh lần thứ hai đâu !
Ý, mà tại sao lại không có phép lạ nữa hả Anh ? Vậy chúng ta hãy giữ vững "NIỀM TIN" và "HY VỌNG" Anh nha !
Chuyện tình của đôi ta đẹp hơn tiểu thuyết Anh nhỉ ! Và, có lẽ chưa có hoàn cảnh nào giống hoàn cảnh của chúng mình ??? Người vợ hiền không hề hay biết chồng mình "Ngoại Tình" hơn 23 năm ! Đến giờ phút "sắp" cuối đời vẫn yêu "cô nhân tình bé nhỏ" như thuở ban đầu. Nhưng vạn sự là do em vẽ vời để Anh trở về nguyên cái hình xác phục vụ cho Tata từ đó. Tata hưởng được biết bao hạnh phúc. Còn em nhìn Anh hạnh phúc em cũng vui lây. Nhưng chỉ có Anh... Chỉ có Anh là người Người ôm trọn nỗi khổ vì có một vài lần Anh mơ ước được sống chung với em. Em đều "đánh bạt" ra và thêm những lời giảng "Đạo Đức" với Anh làm Anh phải ngồi êm ru mà lắng nghe những gì em khuyên... Em biết, trái tim của Anh đã trao trọn cho em. Còn biết bao kỷ niệm đẹp của hai chúng mình Anh hỡi ! À, hồi nãy Anh thều thào nói : "Em hãy gìn giữ những kỷ niệm đẹp của chúng mình...".
Em luôn mãi khắc ghi tình Anh cho em.
...........

vdn

Thứ Tư, 9 tháng 3, 2011

Thư Cho Người Tình (30.5.2006)


30.5.2006
Bấm vào đây để xem hình lớn hơn.



Tên hình: Neptune_timtim.jpg

Lần xem: 3

Cỡ: 25.9 KB

ID: 1324
Rose Neptune

Anh,
Sáng nay vừa thức dậy là bị "sao quả tạ" xà xuồng dập em ê ẩm cả hồn lãng mạn đang bay bay... Dứt khoát tư tưởng, xem như kiếp trước mắc nợ nên kiếp này mới bị tai nạn như vậy = Huề xóa "sổ nợ".
Anh thấy chưa ? Em cũng biết trước là, "đi đêm có ngày gặp ma" mà. Nhưng hổng sợ, hổng sợ, chẳng có sao cả, chỉ phiêu diêu tình_thơ_thẩn_ngẩn_ngơ trên NET mà cũng ép-phê dữ á... Lúc đầu vui quá xá. Ai dè như thế này ? Hỡi ơi ! Em thì lúc nào cũng tin như thật để được vui thật, nhưng em cũng phòng hờ chút chút... tự nhắn nhủ : "Nước từ từ chảy tới... chân giả biết liền..." . Có gì thì rút chân lên cho kịp, nếu không sẽ bị chết chìm luôn. Rút cuộc vẫn còn có Anh thôi. Còn có Anh để cho em kể lể chớ dám nói gì với ai đây ! Mà hỡi Anh ơi !Anh là Ai ? Có phải chăng, Anh cũng là Em không ?
Anh Và Em

Tuy hai mà một tấm lòng
Ngày đêm khấn nguyện ước mong cõi đời,
Sống hiền hòa với nụ cười
Người chửi không giận, mắng thời thứ tha.

Rủi người có lỡ đánh ta
Tâm Từ tưới rải, lời hòa nhã khuyên
Lòng bao dung, tạo thiện duyên
Giữa đời thường gặp Phật Tiên, Đấng Lành .

Đấng Lành em gặp là Anh
Và hằng sa số, phủ quanh em nè !

Vui thấy mồ đây Anh ơi !

*

Nhảy ra được mấy con nhái cũng vui vui rồi. Chúc Anh bình an trong muôn vàn hạnh phúc.
Mãi mãi khắc ghi tình Anh đã cho em.

Anh ơi ! vui quá ! Cái này là em nói thẳng với Anh đó nha !

Em đang trả lời thư riêng với TA, (bạn trong Phố Rùm này) thì tiếng điện thoại reo, lòng nghĩ : "chắc là Anh !". Thì quả thật vậy. À, hôm nay ngày thứ 13 Anh mới gọi em - Anh nói :
- Trong hai ngày qua, Anh "moi óc" để nhớ số điện thoại của em, mà không thể nào Anh nhớ lại được !
Em nghe lòng xót xa cảm kích, nhưng cố trấn an và ráng gượng cười cho Anh vui :
- Ha ha... Nhưng bây giờ - Anh đang nói chuyện với em nè !
Anh cũng vui :
- Hôm nay bỗng nhiên, nó trở về... Cũng may trong lúc Tata Y. đang đi chợ.
- Anh có biết mấy tháng rồi mình không gặp nhau không ?
- .......?
Em nghĩ Anh đang tìm trí nhớ :
- Anh nhớ không ?....
- À, a... Anh nhớ rồi ! Từ tháng 11 năm 2005 tới nay.
Em cố ý gợi lại trí nhớ của Anh :
- Lần chót Anh lên Paris để làm gì ?
Anh hơi lựng khựng :
- À, Anh lên Paris kỳ đó cũng họp với mấy "Jury" để đặt tên những hoa hồng mới.
Anh cười rồi tiếp :
- Đêm đó em và Anh ăn cơm Việt ở nhà hàng "Sài Gòn" xong, em đưa Anh lên phòng khách sạn "Majesty". Em bisou Anh và chào ra về.
Em cố ý cười thật to để khuyến khích tinh thần Anh thêm :
- Thấy chưa ! nay Anh khỏe lại lắm... Ngừng nghỉ mệt đi... tới phiên em kể cho Anh nghe nè : Anh nhớ từ chi tiết kỳ chót mình gặp nhau kìa... Bữa đó em không muốn ở lại với Anh - Mặc dù trước ngày, em có nghĩ : "Ngày mai mình sẽ ngủ ở khách sạn với R..." Nhưng rồi hôm sau, em đổi ý không muốn nữa... Nên gặp Anh em không có xách va-li theo. Em chỉ muốn ăn cơm với Anh rồi là về ngủ nhà em hà. Anh nhớ không ? Em đặt phòng hai giường đàng hoàng mà. Nhưng tới giờ phút chót đổi ý vậy đó. Anh thật là dễ thương và rộng lượng vô cùng. Anh luôn chiều theo ý em. Không có một lời trách hay giận hờn. Anh hay nói giỡn : "Anh hiểu em hơn em hiểu em đó".
Anh nghe, mà cứ : "À, há... À, há...". Em muốn nói nhiều để Anh bớt nói, vì Anh còn mệt.
Bất chợt, Anh dành nói :
- Bác sĩ cho Anh uống thuốc cứ ngủ hoài - Nhưng nay ở nhà chứ không còn nằm nhà thương nữa.
- Bác sĩ cho Anh về nhà là Anh khỏe rồi.
Em nghe tiếng nói của Anh dính dính lại...:
- Thôi, Anh nghỉ ngơi nha ! Ráng tập cho trí nhớ minh mẫn...
- Nay Anh ghi số điện thoại của em ở một góc riêng rồi.
Em nghe thế lòng chùng xuống một chút, cũng gượng nói giọng vui :
- Vậy để Anh khỏi "moi óc", Anh ghi tên ông chồng cũ của em là H.
- Khỏi cần, Anh ghi C. thôi !
- Em nghe giọng Anh hơi mệt đó !
- Oui, hôm nào Anh sẽ gọi cho em nha !
- Ok, chúc Anh can đảm. Em cầu nguyện Đức Mẹ Maria ở Loudres. Hy vọng em sẽ đi xuống để tạ Ơn Mẹ.
Nghe Anh cười vui và ráng nói :
- Đi thăm "Ta copine" (bạn gái của em) há!
- Oui, monsieur ! Anh còn nhớ hơn hai mươi năm trước không ?
- Bây giờ cái đầu Anh quên hết rồi ! Chỉ còn nhớ em thôi !
Anh làm em hơi xúc động - nhưng em cố gượng vui. Anh hỏi :
- Chuyện gì kể cho Anh nghe đi !
- Anh có thấy mệt chưa ?
- Không, Anh chỉ nghe thì không mệt.
- Ok, nghe nha ! Hồi Tata bị bệnh tâm thần, em cầu nguyện Đức Mẹ cho Tata hết bệnh. Chỉ mấy năm thôi. Anh nghe lời em thực hiện cách em khuyên anh nên làm với Tata. Thế là từ từ Tata hết bệnh. Rồi tới Chistine, con gái Anh bị bệnh màng óc. Em sợ quá, vì Anh còn chỉ có 1 đứa con gái duy nhứt là niềm hạnh phúc đời Anh, mà nó có bề gì chắc Anh và Tata sẽ khổ ghê gớm lắm. Em cầu nguyện ngày đêm với Đức Mẹ Loudres và Phật Bà Quan Thế Âm Bồ Tát Cứu Khổ Cứu Nạn cho gia đình R. C. Một tuần lễ Christine nằm mê man trong nhà thương. Anh gọi em mà tiếng nói của Anh nghẹt nghẹt hoàn toàn tuyệt vọng. Em khuyên Anh hãy HY VỌNG. Em nói, Anh và Tata đi qua nhà Thờ cầu nguyện tiếp với em. Sau 10 ngày trong nhà thương, Chistine bình phục trở lại và hai đứa mình cùng xuống Loudres. Anh còn nhớ không ?
- Nhơ nhớ thôi không rõ ràng lắm em ơi !
- Nhơ nhớ cũng hay rồi ! Anh nghỉ nha !
- Anh sẽ gọi em thường xuyên hơn ! Yêu em vĩnh cửu ! Chào em !
- Anh vẫn còn nhớ hai tiếng "vĩnh cửu" bầng tiếng Việt mà Anh học thuộc lòng cũng làm cho em hạnh phúc quá rồi. Mãi nghĩ nhớ Anh, hôn Anh và chào Anh !
.......
Anh thấy không? Thần giao cách cảm, và Trời Phật ban cho em hạnh phúc, nên khiến Anh nhớ lại số điện thoại gọi lên em.
Trời Phật thật công bằng đó Anh ơi !
Cầu mong Anh sớm bình phục rồi em sẽ dẫn Anh xuống Loudres gặp Đức Mẹ Maria. Em sẽ chờ đợi hứng những giọt nước "Cam Lộ" dưới chân Đức Mẹ cho Anh uống. Em vững lòng tin phép lạ của Bồ Tát Quán Thế Âm và Đức Mẹ Maria. Cũng như em tin có Phật ở trong tâm và có Chúa ở trong lòng em vậy. Nói tóm lại, em tin các Đấng Lành. Em cố gắng bắt chước các Ngài mà hành sự thế gian như bao dung, tha thứ, dù ai đó có chửi mắng đánh đập em. Mang Yêu Thương tràn ngập trong tim thì không còn chỗ cho những thứ như tham_sân_si_giận_hận_oán_thù chen vào lòng được. Với tấm lòng này, em tha thứ cho người chửi mắng em sáng nay. Cầu nguyện cho "người ấy" được bình tâm, nhẹ trí để "tự thắng" đám mây vô minh và tam bành lục tặc.

NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT

Thư Cho Người Tình (3.1.2006)


3.1.2006
Bấm vào đây để xem hình lớn hơn.



Tên hình: Rose_red.jpg

Lần xem: 1

Cỡ: 14.9 KB

ID: 1317


Anh,
Hôm nay, ngay giây phút này... mọi tin tức từ Mẹ em bên Sài Gòn, Anh ở Lyon, Philippe bên LA, Thiên Kim ở trong Paris 14 và chung quanh những bạn bè gần xa tất cả đều bình yên. Tinh thần của em cũng nhẹ nhàng không bận lo lắng gì cả.
Em vẫn biết còn lắm người đói nghèo ở ngoài kia, và khắp nơi trên quả địa cầu này. Làm sao "Lấp Bằng" cho nổi đây !
Em chỉ thường cầu nguyện cho những kẻ khốn cùng được một cuộc sống tương đối vừa đủ. Nghe qua cũng buồn quá hả Anh !
À, còn hơn tháng nữa là kỷ niệm chúng mình sẽ được 23 năm. Em còn nhớ, có chị bạn nói : "Này, bồ gặp R. ngày "Lễ Tình Yêu = Saint-Valentin" sẽ bền lắm đó...". Lúc ấy, thật sự em chẳng nghĩ gì hơn ngoài việc tìm "Quân Tử" để giúp em ra khỏi việc làm ban đêm, có việc làm ban ngày để lo cho 2 con em như người mẹ bình thường. Trước khi gặp Anh, em đã "bị" người ta gạt liên tu bất tận. Em cũng mấy lần ôm "hận" trong lòng... Nhưng rồi tự an ủi :

"Mò kim đáy biển đâu màng
Một người tử tế đổi ngàn bất nhân"

Thế là em gặp Anh... Lẽ đương nhiên em cố gắng cầu nguyện Ơn Trên giúp em "xóa hận" mà chỉ tìm một người tử tế "Đại Trượng Phu" có tấm lòng bao dung rộng lượng và phải là "Cự Phú" mới đủ khả năng giúp em... Vì em phải lo cho Mẹ và 3 gia đình anh & chị cộng chung hơn 40 chục mạng bên nhà (VN 1983) và cả 3 mẹ con em nữa ! Khổ, khổ, chồng thêm khổ... Em chỉ cầu nguyện... Rồi một hôm soi gương ngắm mình, em lại nghĩ tới Nguyễn Du...?!

Ô, Đức Mẹ ! Phải rồi ! Em nhớ rồi, trong giấc ngủ Đức Mẹ Lộ Đức hiện về báo mộng hào quang tỏa sáng rực và tặng trao cho em một cành hoa tuyệt đẹp... Hình như hoa hồng này nè Anh ơi ! Sao lại có sự trùng hợp lạ kìa ? Tâm hồn em đang mơ màng lâng lâng thật kỳ diệu đây ?

Bấm vào đây để xem hình lớn hơn.



Tên hình: enfant-priere.jpg

Lần xem: 1

Cỡ: 11.3 KB

ID: 1318
Cảm tạ ơn Mẹ Maria

Khi ấy, 2 con em đang vào tuổi dậy thì. Em rất sợ bỏ chúng vào ban đêm nên em cầu nguyện Đức Mẹ và Quan Thế Âm Bồ Tát. Một đêm mùa đông đó, em nằm chiêm bao gặp mẹ Maria "bay" xuống, hào quang tỏa sáng rực rỡ, Mẹ đến vuốt tóc em và tặng cho em 1 đóa hoa giông giống như hoa hồng trên... Em vẫn còn nhớ mồn một y như thật.
Từ ngày Ơn Trên gởi Anh đến với em. Trong suốt 23 năm về vật chất em sung sướng vô cùng. Còn tinh thần thì có phần thiếu may mắn vì con Anh... Còn con em thì gặp bệnh nan y không thể chữa dứt được... Dể an ủi : "Trên đời không thể có hạnh phúc tuyệt đối được". Cũng phải có một khía cạnh nào "bất như ý" Anh à !
Chắc chắn cũng nhờ lòng thành, tâm lành và cộng thêm đức tin tuyệt đối của em đối với những Đấng Lành như : Phật, Chúa, Mẹ Quan Thế Âm Bồ Tát & Đức Mẹ Maria. Tất cả những Đấng Lành ấy đã họp lại cùng đưa em qua bao cây cầu "Lửa" giữa đời này. Và em tin chắc là các Đấng Lành này đã gởi Anh đến tặng cho em. Sau khi gặp Anh, rồi Anh đem em vào hãng "H" làm việc... Nhờ lãnh lương khá cao, cuối tuần thong thả em đi làm thêm nên tiền bạc rộng rãi mới 'đưa' được biết bao người "Qua Sông".

*

Giờ đây, em mỉm cười thấy lòng sung sướng bởi chính em là kẻ lái chiếc "Thuyền Tình" này đến ngày nay được êm đẹp. Tất cả mọi người đều được hạnh phúc. Nhất là Tata (BX) của Anh. Nhờ Tata là người đàn bà hiền lành, không tò mò nên 23 năm Tata chẳng bao giờ hay biết chồng mình ngoại tình. Tata rất xứng đáng hưởng những hạnh phúc ấy. Em là kẻ núp bóng của Anh để làm được bao việc lành cho tha nhân.
Tâm hồn em không bị mặc cảm tội lỗi gì cả mà ngược lại rất hạnh phúc nhẹ nhàng, bởi chính em là người xây dựng và giúp Anh trở về với gia đình và em tạo dựng lại hạnh phúc của Anh và Tata Y.
Đến giờ này thì "ván đã đóng thuyền" hạnh phúc vững bền tới hơi thở cuối cùng. Em biết mình không thay đổi. Và tin tưởng Anh cũng chẳng đổi thay. Ngoại trừ khi chúng ta đến ngày "Trả Nợ Đất" phải chấp nhận thôi. Ý, mà em hẹn Anh kiếp sau. Vì em nguyện thay xác mục nát xong, sẽ trở lại thế gian với thân thể khác. Nhưng tâm hồn "Bách Nhẫn - Thái Hòa" em xin giữ mãi mãi.
Mãi ghi nhớ tình Anh.

vdn
*

4.1.2006



"Cánh Hồng Của Anh"


Chiều mùa đông, nghe trong lòng bao nhớ nhung

Tình của Anh chẳng đủ lời để nói tận cùng
Lòng bao dung giữa đời chỉ có Anh thôi
Gió cuốn mây ngàn trôi
Anh hứa một câu rồi, mãi mãi giữ y lời...

Rằng :


Này cánh hồng bé nhỏ của Anh ơi !

Anh sẽ yêu em suốt cuộc đời
Anh sẽ cho em hạnh phúc tuyệt vời
Và, Anh sẽ xóa đi những ngày xưa dĩ vãng.
Đem em về ru giấc ngủ đài trang

Em là cánh hồng của riêng Anh

Ôi, cánh hồng xinh đẹp nhất trần gian
Em yêu ơi ! Dù đời em gặp lắm phũ phàng
Anh dang tay đón rước nồng nàn
Dâng lên em trái tim vàng Anh đó
Xóa kiếp đời gió bụi lầm than ...
*
Anh,
Sáng nay em "vài vần sót lại" cùng Anh.
Nghe Anh kể ba ngày Tết tây, Anh vui đùa với thằng cháu ngoại mới 6, 7 tháng tuổi. Bé E vui tánh dễ chịu giống Anh há ! Bất cứ trẻ con hay người lớn, mà vui cười hoài là tâm hốn cởi mở lắm đó Anh. Hí hí, giống Anh và em "mèo khen mèo dài đuôi".
Em còn nhớ, lúc trước còn đi làm việc chung với Anh, Anh là người hay mời khách ăn uống những nhà hàng lớn. Dù trước mặt mấy ông "tai to mặt bạnh"* Anh vẫn "khôi hài" như thường, làm các ông cười híp mắt khoái quá trời.
Suốt 10 năm cuối tuần em đứng bán băng nhạc ở "TTBNPH". Mình mời được bao nhiêu Ca Nhạc Sĩ đi nhà hàng ăn cơm chung rồi Anh nhỉ ? Cũng không phải tất cả, mà cũng không ít ?! Nhớ lại hồi trước vui thật Anh há ! Em chẳng bao giờ nghĩ, em viết lách gì ráo, nên em không có chụp hình để kỷ niệm gì nhiều với những Nghệ Sĩ quen biết thân thuộc, thật là uổng ghê !
__________________________________________________ __________
(*) (Theo Nhân Tướng Học) đàn ông "tai to, mặt bạnh" thường làm quan lớn hoặc đại doanh thương)