Anh,
"Anh Trở Về"


Em bàng hoàng kinh động... không thể tuởng tượng là giọng nói của Anh... Nhưng mà là sự thật.. của 1% em có nói với những người bạn của em.
Em thốt lên "Anh trở về" - Em không dám khóc... vì sợ Anh xúc động... Anh trả lời một giọng như "ngườì về từ cõi chết," lời nói đứt quãng, nặng nề... : "Anh.. trở về... chắc thời gian... ngắn lắm... Anh mệt lắm... khi nói chuyện... chúc em bình an..." Lại một lần nữa Anh trối trăn ! Anh vẫn còn sống ! Vậy mà em "chôn" Anh từ hôm qua !
Nay em phải chờ đến hôm nào Anh gọi đây ? Thôi thì kỳ naỳ em gia hạn 1 tháng nha !
Tâm hồn em vẫn bàng hoàng như nằm mơ đây Anh ơi ! Nhưng biết chắc chắn là tiếng nói của Anh. Và Anh còn sống... Anh ốm lắm... mệt lắm vì Anh không ăn...
Cái lo lắng làm cho con người Anh bệnh hoạn tới mức này thì thật rõ ràng Anh không phải là người thật sự HẠNH PHÚC như bao người chung quanh nghĩ tưởng... Tiền của tràn trệ danh vọng vẫn còn đó... Mà vì lý do gì Anh phải nông nỗi thế ?!

Tata rước Anh về nhà, và Tata đi ra nhà thuốc Tây mua thuốc. Anh "nhảy dù" gọi cho em liền. Em cảm kích vô vàn, nhưng cũng vô vàn đắc tội với Tata, người đàn bà HIỀN và ngây thơ. Thật sự Anh YÊU em đến hơi thở cuối cùng. Cũng có thể nhờ vậy mà tâm trí của Anh vẫn còn minh mẫn trong đầu luôn còn nhớ số phone của em... Em vẫn còn bàng hoàng...
........
*

14.4.2006



1
Anh,

Tình Anh yêu em như đôi vầng Nhật Nguyệt mãi lung linh sáng ngời. Những lời Anh hứa chẳng hề phôi phai. Mặc dù đã trải qua hơn 23 năm dài. Thế mới xứng đáng gọi là : "Tình Yêu Bất Diệt = Tình Yêu Vĩnh Cửu" mà Anh thường nói với bạn bè (phía bên em) và Anh hay âu yếm đưa ánh mắt chứa chan "Tình Nồng Nàn" ... Ôi, thật tuyệt vời ! Tuyệt vời !
Đọc lại lá thư năm nào của Anh viết kể lể tâm trạng Anh đang YÊU em : "... 47 tuổi đầu mới biết được chữ "YÊU" to lớn bằng vũ trụ. Thế gian này hiện giờ tràn ngập hình bóng của em, nó lấp đầy hết tất cả những khoảng trống; nó nhảy múa trong tim Anh, trước mắt Anh, chung quanh Anh... và đâu đâu cũng thấy gương mặt em ẩn hiện đang tươi cười với Anh. Giọng nói của em luôn luôn văng vẳng bên tai Anh như những cung đàn tuyệt diệu mà bất cứ nơi đâu cũng không có nhạc nào hay bằng. Em là tất cả. Em là hơi thở. Em là ánh sáng cho cuộc đời Anh... Không có em đời Anh không còn ý nghĩa gì để sống...". Những lời "TÌNH" một trong cả trăm lá thư Anh đã viết cho em những năm đầu tình yêu nóng bỏng. Hơn nữa, Anh là một Nhạc Sĩ chuyên thổi kèn "Xaxophone"cho ban nhạc "Jazz" (thập niên 60) thì viết "thư tình" hay nhất rồi. Dạo ấy, thư của Anh làm lòng em mềm nhũn như bún thiu...
Đọc lại lá thư này... tới đây em phải ngồi im lặng... nhớ về dĩ vãng hơn 23 năm qua... Ôi, uy nghi, sang cả, hạnh phúc tuyệt vời Anh nhỉ !
Nhưng Anh ơi ! Tội lỗi ngập đầu mà Anh không hay biết. Lúc đầu em nhận thấy tội lỗi nên em xoay sang làm Cố Vấn "Thầy Đời" khuyên giảng Anh hãy trở về với bổn phận người chồng để em gỡ bớt tội... Há, biết như vậy là có tội mà vẫn duy trì... Nhưng làm sao dứt khoát với Anh được. Nghiệp chướng còn vương mang, còn kéo dài bao ngày tháng năm nữa đây ?!
Em cố gắng làm tất cả cho Tata được mạnh lành an vui thì em mới thấy nhẹ lòng phần nào. Trong "Cuộc Tình Tay Ba" này, người HẠNH PHÚC nhứt chính là Tata Y. (vợ Anh). Em là "Đạo Diễn" dàn dựng lên thì em phải bảo vệ đến cùng. Vì thế em bảo Anh phải đi ngừng xóa "Di Chúc" mà Anh nói Anh có để... cho em. Hiện tại em không thiếu gì cả và cũng chẳng ham gì thêm. Anh còn giữ dùm em chút tài chánh... Nó không quan trọng, nếu Anh có mệnh hệ nào thì để lại cho Tata, cho Chris và cháu Ngoại của Anh... Em để dành kiếp sau cùng Anh tận hưởng nữa. Em rất tin có Luân Hồi và em trở về cõi Ta Bà này và tin chắc là mình sẽ gặp trở lại như kiếp này và những kiếp trước.

Bây giờ làm sao cứu Anh ? Chỉ có Bác Sĩ Tâm Lý - Mà Anh nào có chịu nhận mình như thế đâu. Bác Sĩ nào để cho Anh tâm sự đây? Bác em nay già quá rồi, không còn làm việc nữa. Em sẽ gọi thử Bác coi ra sao. Bệnh "Trầm Cảm" là vì Anh ngậm câm ngồi nhà và nhìn chung quanh Anh chẳng có ai để tâm sự chia sẻ cùng Anh... Cho Anh kể lể một mối tình... Anh cho là đẹp nhứt trần gian. Nay Anh bệnh chắc chắn có tới 90% là "lương tâm" Anh cắn rứt. Em biết Anh không tin như vậy. Anh nói, Anh lo cho Tata đầy đủ không thiếu bổn phận. Nhưng "Tòa Án Lương Tâm" nó độc ác lắm, nó nghiến nghiền tâm hồn Anh nát biến mà Anh không hay. Anh không tin thì làm sao cứu chữa cho Anh được đây ?!
Để em gọi cho Bác N.T.A. nha ! ....
Mong tâm hồn Anh "Xả" được những gì ưu tư lo lắng...
Về phần em thì em tự nhận mình có tội... tự nói ra hết, viết ra hết "khi em chết nhếch miệng cười".
Em luôn ghi khắc tình Anh và mãi mãi quý kính Anh...
.......
*

15.4.2006


2
Anh,

Em ngồi bên song cửa nhìn vòm trời mây xám giăng ngang trông buồn thỉu buồn thiu Anh ơi ! Tim lòng nghĩ đến Anh thật nhiều, tự hỏi : "Biết đến bao giờ Anh sẽ gọi em nữa đây ?".
Em gia hạn với Anh nữa nè. Kỳ này 100 ngày kể từ hôm qua 14 tháng 4 đến 24 tháng 7 năm 2006.
Chuyện tình mình còn biết bao điều để kể lại. Nhưng em vừa nghĩ... định viết lên thì cổ họng nghèn nghẹn. Vâng ! "Ai Khổ Hơn Ai ?". Trước sau gì mình cũng chết hết. Nhớ ráng giữ gìn kín đáo đừng cho Tata Y. biết nghe Anh ! Hay là Tata đã biết mà Bà vờ lờ đi đây ?
À, mà có vài lần Anh nói với em :
- Không. Tata, không phải như em đâu. Em thì Anh không nhúc nhích được rồi !
Em trố mắt nhìn Anh và hỏi :
- Anh nói sao ? Với em thì Anh không có "Ngoại Tình" được phải không ?
Anh gật đầu và tươi cười :
- Đúng. Em ma lanh (malin) lắm. Anh không qua mặt em nổi !
Em nhìn Anh cười với nét mặt hơi tự đắc :
- Ha ha... Đúng đấy. Con ruồi bay ngang qua, em biết là ruồi đực hay ruồi cái đó Anh.. hà hà !
À này, để em kể sơ sơ lúc chồng em bắt đầu có chuyện mới = tức là ông "Ngoại Tình"... Tự nhiện ông đi làm về càng ngày càng trễ... Có lần chờ cơm tới khuya, ông mới về. Em hỏi với một giọng nhẹ nhàng :
- Anh đi đâu mà về trễ vậy. Làm em chờ Anh về ăn cơm, em đói quá hà ...
Ông trả lời gượng gạo :
- Ờ ờ, sau khi tan sở có mấy người bạn rủ anh đi đánh bing-boong.
- Vậy à ! Anh ơi ! Nếu lần sau mà anh có đi như vậy thì em xin anh nhín chút thời giờ gọi điện thoại về cho em hay nha !
Nhưng ông vẫn tiếp diễn cái trò "về trễ" vì đi đánh bing-boong. Em để ý những chiếc vớ... Nếu đánh bing boong thì gót vớ sẽ dơ đậm hơn, nhưng vớ vẫn sạch như thường lệ... Em hơi nghi nghi... Rồi có một hôm vừa về đến nhà là ông vội vàng đi tắm liền... Đó đó... (là ngoại tình không khéo léo) làm em nghi thêm nữa. Em bình tĩnh đợi ông tắm xong ra phòng khách ngồi xem TV. Em làm bổn phận bình thường là, khui bia rót sẵn cho ông uống. Em liền trở vào nhà tắm, giở giỏ quần áo dơ ra xem. Á há, không thấy áo của ông đâu. Tich tắc trong đầu em... Em thò tay xới tìm kiếm áo của ông, quả nhiên ông cuốn chiếc áo sơ-mi đút tuốt dưới đáy giỏ. Cái này em ghen à nhen ! Em lấy ra ngửi ngửi... Quả nhiên có mùi dầu thơm lạ... Máu ghen "thường tình nhi nữ lên tới óc rồi. Nhưng cố gắng ráng nuốt và đè nén cho "máu ghen" hạ xuống tự nhủ : "Bình tĩnh, bình tĩnh nhỏ ơi !" Thấy trong người đỡ đỡ em mới từ từ đi ra ngồi kề bên chồng em, giả vờ hỏi này, hỏi nọ. Ông trả lời cọc lóc mà cái mặt sượng sượng như khoai lang sùng.
Với đàn ông, em kiêu ngạo lắm, thậm chí đối với chồng của em, em cũng "ngạo" như thường. (xin lỗi các đấng mày râu nha !) Em thường nói "liều lì" là, em chấp nhận dư luận kết án, kết tội em là đàn bà ngang tàng bướng bĩnh, không biết "Cương Thường" hay "Tam Tòng Tứ Đức". Em không sợ tiếng đời khen-chê - Khi chồng em đòi ly dị - em cũng có năn nỉ chút chút (vì các con) - Nhưng khi thấy ông cạn tàu, ráo mán rồi thì em lì liều nói thẳng thừng : "Nè, không có Anh, em cũng có "người" khác hà. Ngoài đời đàn ông "chạy" lềnh khênh đầy đường...". Nói "liều" để trấn áp cái cơn "GHEN". Đời thật mẫu thuẫn quá phải không Anh ? Nói cái giọng như chán chê thù ghét đàn ông lắm vậy. Nhưng nào đâu phải vậy. Em vẫn "yêu" vẫn "lụy tình" với đàn ông như thường mà.
Em có một tật xấu là, biết người đàn ông em lỡ có cảm tình với họ mà họ "ba xạo" là em không nhịn được . Em hay lật tẩy họ liền. Họ bị "quê," họ ghét em, họ "chạy" tuốt luốt. Tánh em cũng "kỳ cục" quá há Anh ? Bởi vậy em mới ở một mình cô đôn, cô độc tới giờ này nè. Hỏi em lấy chồng nữa không ? Dạ, hơn 28 năm nay đã trả lời là không ! Tuy có yêu đàn ông nhưng không bao giờ làm vợ nữa. Vì, nếu làm vợ thì cũng sẽ bị "cắm sừng" tiếp. Thường, em được may mắn gặp đàn ông có tài "Chữ TÀI liền với chữ TAI ..." ("Kiều" Nguyễn Du) Hồng nhan bạc phận chẳng sai chút nào Nên em sợ. Vì thế mà... "Thôi không nói". Stop !
Mà này Anh ơi ! Nhưng em đâu có quơ đũa cả nắm. Trên đời vẫn có đầy đàn ông tốt. Chẳng hạn như Anh. Phải ! Anh tốt lắm, tốt với tất cả mọi người. Nhưng... Tại cái chữ "Nhưng" mà có lẽ nó giết chết đời Anh...

Hôm nay em kể bao nhiêu đó cho Anh nghe. Còn biết bao chuyện xẩy ra trước khi vợ chồng em chánh thức ly dị. Em hay nín thinh hoặc nói chuyện đàng hoàng chớ em không "biết" gây lộn.
Em ghen kiểu vậy đó. Không cãi hay gây hoặc hỏi các vấn đề nào có tính cách liên quan với chữ "ghen". Em cũng Phàm nhân như ai chớ nào phải bà Tiên, ông Thánh Thần gì đâu. Cái gì Em cũng ráng nhịn cho qua cơn. Chớ thật sự trong lòng em cũng "GHEN" dữ lắm đó, đâu có thua gì ai trên đời này. Ớt nào mà ớt không cay phải không Anh ?
Em tạm dừng đây Anh nha !
Chúc Anh bình an... Trông tin Anh !
....
*

16.4.2006


Une Fleur Sauvage...
À R.C.


Je suis une fleur sauvage
Et je suis née dans la forêt
En regardant dans les nuages
Un papillon blanc qui volait
...
... Il s'est arrêté... je lui plais....
(France, Angers, hè 1991)
vdn
*
Hoa dại

Thân em là Hoa dại

Hương thoảng từ rừng hoang,
Trong áng mây lang thang,
Chập chờn con bướm trắng,
Hoa cười nghiêng trong nắng,
Từ đó bướm thôi bay...
(Song Anh dịch thoát) Paris - 15-4-2006

3

Anh,

Hôm qua em soạn soạn, bất chợt thấy mấy câu thơ này... Đây cũng là một kỷ niệm đã trôi qua 15 năm ở Tỉnh Angers, cách Paris 350 cây số thuộc miền tây bắc nước Pháp.

Château d'Angers (xây năm 1232)

Ville du Fleurs
Tỉnh Angers còn là một trong những Tỉnh nhất nhì sản xuất bông hoa toàn nước Pháp.


Ngày xưa đó, hai đứa mình từ Angers lái xe trở về Paris. Chạy nửa chừng đường thì em mắc... Anh liền cho xe chậm lại và tìm một cụm rừng cây cho xe vào và đứng canh chừng cho em... Xong em nhìn gần đó có bụi hoa hồng dại, có hoa nho nhỏ màu tím tím trông đẹp mắt. Em ngồi xuống hái... Ui cha, bị gai đâm tay chảy máu mà miệng thì tía lia : "Em nè, em nè... Em là hoa hồng dại đó, Anh ngán chưa ?"
Anh tươi cười và đi lấy khăn giấy đưa cho em và bảo :
- Em nặn cho máu ra nếu không coi chừng nó làm độc là cùi luôn đó nha !
Em nhờ Anh cầm đóa hoa, miệng cũng tía lia vui nhộn :
- Hoa hồng có chút xíu mà "dữ" ghê há Anh !
Anh đưa ánh mắt nồng nàn nhìn em ... và nói :
- Giống em... Em nhỏ xíu mà hồi trước em làm Anh ngất ngư gần chết.
Em đưa tay vò đầu Anh và hát :
- "Anh không chết đâu Anh... Anh vẫn còn sống mãi bên em...". Ha ha ha.
Anh với em đùa đùa như đôi bạn còn xuân vậy. Rồi hai đứa mình lên xe trực chỉ lái về Paris.
Nay nhìn lại đã qua 15 năm... Năm 1991, một những năm mình làm việc nhiều và huê lợi thâu vào cũng khấm khá Anh nhỉ ! Và lúc ấy Anh và em chuẩn bị cuộc hành trình sang Canada để mở thêm chi nhánh.
Đầu óc "Kinh Doanh" có bao giờ ai biết đủ mà dừng lại khi còn sức. Cứ hăng say phóng tới.
Trong 10 năm (1985-1995) này là em "bay" như chim. Đi đâu cũng bằng máy bay hay TGV (xe lửa tốc hành), ăn nhà hàng và ở khách sạn...
.......
*

16.4.2006

4
Anh,

Hôm nay "Pâques = Lễ Phục Sinh". Gia đinh ai có Đạo Chúa thì họp mặt cùng ăn Mừng Đức Chúa Jésu sống lại..

Bầu trời hôm nay mây nửa xanh nửa trắng đứng yên, những tia nắng xuân len qua cửa sổ, em nghe trong người vui vui. Chiều nay em sẽ đến nhà chị T H kể chuyện ngày qua...

Em đã viết cho Anh bao nhiêu lá thư trên đây rồi mà em chẳng đếm ? Em chẳng giữ lại trong hồ sơ gì cả. Nay mai em phải thâu góp lại để in sách làm kỷ niệm.

Đáng lẽ hai đứa mình đã sang Tokyo (Nhật Bổn) tuần này rồi Anh nhỉ ! Đi dự "Đại Hội Hoa Hồng" mà họ đã mời Anh năm trước. Nhưng vì sức khỏe của Anh không cho phép... Thế nên bao nhiêu công chuyện còn dang dở... Quyển sách "Les Nouvelles Roses = Những Hoa Hồng Mới" năm tới mới xong. HY VỌNG Anh vẫn bình an, để Anh cùng với những nhà trồng hoa hồng chọn lựa đặt tên cho HOA HỒNG mới ra đời.
Vài lời cho Anh hôm nay... Em sửa soạn đi chơi...
Nhân ngày Phục Sinh em chân thành cầu chúc Anh sớm bình phục với đầy Phép lạ của Đức Chúa Jésu từng Cứu Nhân Độ Thế. Hãy tin Chúa nha Anh !
Mong tin Anh sớm...
........
*

17.4.2006


5
Anh,
Hôm nay Anh trở vào bệnh viện (?)
Chẳng biết ngày nào được tin Anh ?

Bỗng chốc mắt em lệ ướm quanh :

Như tuổi đôi mươi mộng chẳng thành
Tình yêu ngang trái ôm đau khổ
Chồng chất thương sầu ngất trời xanh.

Lệ tình, lệ nghĩa, lệ yêu đương,

Lệ thương, lệ nhớ suốt đêm trường.
Nhớ bao kỷ niệm mình chung hưởng
Hạnh phúc trần gian mãi thoảng hương.
Nhìn những vạt nắng buông lơi, em nghe hồn mình chơi vơi như chiếc thuyền nan đang bị cơn sóng dữ dập nhồi... Mà sao Anh ở xa xa vời, hỡi Anh ơi !
Nhớ những ngày đầu em có nói : "Thôi thì một lần nữa gieo mình theo con thuyền của Anh..." - Hôm nay lòng em như ở trên con thuyền đang chìm giữa biển khơi vậy !
Vài vần sót lại gỏi cho Anh... Nói vậy chớ không sao đâu Anh ! Em cố gắng giữ vững tinh thần... Chấp nhận và chờ đợi... Nhưng cũng HY VỌNG nhé Anh !
Bây giờ em sửa soạn đi ra Paris 13... Mong có chuyện vui về sẽ kể cho Anh nghe nha !
Mong tin Anh...

......
*

21.4.2006

4/21/2006 8:56:58 AM


Anh,

Mong Anh vẫn còn hiện hữu cõi trần !
Hôm nay thật đúng là mùa xuân nắng chan hòa ấm áp tỏa khắp bầu trời Paris nhìn ra ngoài thấy thời tiết lên 20° C. Tâm hồn em cũng vui vui.
Chị bạn, Jacqueline J. vừa gọi em. Chị hỏi em có xuống Nice với chỉ không ? Em đang lưỡng lự đây. Có lẽ em sẽ đi 1 tuần. Nhưng nếu Anh gọi em không có em nhà cũng buồn há. Có gì em sẽ để số phone nhà của Chị J.
Nhắc tới Nice, để em soạn hình chụp trước cái phòng nhỏ (studio) của em hồi xưa.
Cách đây 20 năm lúc mình đi Ý để chụp vườn hoa hồng (?) nổi tiếng nhứt nhì thế giới. Do một nhà Tỷ Phú (Bác Học) người Ý làm chủ. Ông chuyên sưu tầm hoa hồng khắp thế giới. Em còn nhớ là em có ghi một gốc hồng xưa có từ năm 1802. Em lại quên tên rồi !
Ôi, bao kỷ niệm đẹp ! Để em soạn những tấm hình chụp bên nước Ý. Mình có ghé Rome và em có chụp mấy tấm hình trước Điện "Vatican".
Ha, Em tìm được tấm hình này trên website đây.
Điện VATICAN (Ytalie)
Bãi biển Nice (miền Nam nước Pháp)
Em lại có công việc phải làm, hẹn Anh chút tối nha !
.....8
.....0
Giờ của Server: 4/21/2006 2:27:00 PM

Hồi chiều Anh gọi em, nghe giọng nói của Anh có phần khỏe hơn trước nhiều. Anh nói chuyện với em cũng nhiều, mà còn có chút giễu giễu nữa. Em tin tưởng là Anh đang đà bình phục trờ lại. Hãy vững niềm tin nha Anh !
Qua cơn trọng bệnh này, Anh sẽ sống đến 90 tuổi. Đời còn cần Anh lắm lắm...
Mãi mãi ghi khắc tình Anh cho em. Nguyền cầu Ơn Trên ban cho sức khỏe của Anh mau bình phục. Mình sẽ đi Lourdres tạ ơn Chúa và Đức Mẹ Maria nha Anh !
........

vdn