Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2011

Chúc Mừng Năm Mới 2012


Thế giới rộn ràng chào đón Giao thừa & Năm mới 2012

Cập nhật: 31-12-2011 11:42
Năm mới đã đến rất gần và người dân ở khắp nơi trên khắp thế giới đang náo nức chuẩn bị cho thời khắc chuyển giao sang năm mới.

Những em nhỏ ở Cáp Nhĩ Tân, Trung Quốc trong trang phục sặc sỡ xếp thành số 2012 trên nền tuyết trắng

Những người phụ nữ Nepal tại lễ hội chào đón năm mới

Nghệ nhân ở Hong Kong có ý tưởng sáng tạo khi chế tác con rồng, con vật biểu trưng trong năm tới tại các nước châu Á, uốn lượn thành số 2012

Những vũ công tham gia chương trình chào đón năm mới của London, Anh tại quảng trường Trafalgar

Một người mẫu trong chương trình quảng cáo tại Hong Kong đeo kính mang hình năm mới

Một em nhỏ đứng ngắm bức tường dán những điều ước trong năm mới tại quảng trường Thời đại, Mỹ. Những mẩu giấy ghi lại những mong muốn của người dân trên toàn thế giới sẽ được thổi tung lên vào đúng thời khắc giao thừa, trong chương trình đón năm mới ở New York

Một người đan len nghiệp dư đan dòng chữ "Chúc mừng năm mới" trên đường phố Hanover của Đức

Những thành viên câu lạc bộ bơi mùa đông tổ chức cuộc thi bơi mừng năm mới trong thời tiết giá lạnh của vùng Seberia, Nga

Những diễn viên trong trang phục Santa, cha Frost và công chúa tuyết tại công viên Stavropol miền Nam nước Nga. Người Nga đón Tết dương lịch vào ngày 31/12 và ngày Giáng sinh của mình vào ngày 7/1

Một nhân viên đang chuẩn bị pháo và các thiết bị cho màn trình diễn pháo hoa tại lâu đài Edinburgh, Anh

Pháo hoa rực sáng tại thành phố Krasnoyarsk trong dịp lễ dựng cây năm mới của Nga

Các sinh viên ở Ấn Độ xếp những ngọn nến thành hàng chữ "Chào mừng năm mới 2012".
Hoàng Lộc
(Ảnh: Telegrap)
 
Còn tiếp >>  

Thứ Hai, 26 tháng 12, 2011

Vài Vần Vô Nghĩa - Việt Dương Nhân

Vài Vần Vô Nghĩa


Nắng vàng mây biếc trời cao
Vài vần vô nghĩa thả vào hư không

Ngày về sông nước xanh trong
Ra đi ngầu đục hết mong mỏi gì

Dửng dưng phó mặc thị phi
Xem như mây khói đến đi lẽ thường

Ngu khôn đồng nhứt cuối đường
Tha tâm chở cả ghét thương ác hiền.

Bên kia bờ tịnh an nhiên
Khổ vui vinh nhục ưu phiền như như.

Vài vần vô nghĩa, rong chơi
Nơi miền tĩnh lặng
ngàn đời vững yên.
...!!

Việt Dương Nhân
(Bạch Am, Ivry sur Seine 26.12.2011)

Chủ Nhật, 18 tháng 12, 2011

Hồn Thơ Vô Nghĩa - Việt Dương Nhân

Hồn Thơ Vô Nghĩa


Hồn Thơ Vô Nghĩa, giã từ
Cõi đời đen trắng thực hư khó lường

Hãy luôn trên kính, dưới nhường
Chẳng khinh ghét bỏ cả phường a dua.

Từ lâu chẳng nghĩ thiệt thua
Nhơn chia trừ cộng bán mua lỗ lời

Lòng thành xin chúc người người
An vui hạnh phúc tâm thời trắng trong.

Tọa thiền xóa tất cả KHÔNG .
Cuộn tròn hồn xác lánh trong sương mù.

Giã từ giã từ giã từ...
.........!!!
Diệu Thi_Việt Dương Nhân
(Paris, Ivry sur Seine, Bạch Am 18.12.2011)



Thứ Bảy, 17 tháng 12, 2011

Những Vần Thơ Vô Nghĩa - Việt Dương Nhân

Những Vần Thơ Vô Nghĩa
Em về trăng nước mừng vui
Em đi mây gió ngậm ngùi tiễn đưa

Cuộc đời sớm nắng chiều mưa
Sống sao thiên hạ đều vừa lòng đây ?

Những vần thơ vô nghĩa này
Gởi em đọc nốt tới ngày xuôi tay

Sống đời tâm phải thẳng ngay
Đừng nên cong vẹo sẽ rai rức lòng.

.......!!

vdn
(Paris 13.12.2011)

***


Hạc Hồng Khép Cánh


Vẳng nghe điệu nhạc cung đàn
Mảnh đau thương, hóa trăm ngàn giọt châu

Thâm trầm đời chuốc lắm sầu
Từ em về chốn đỉnh đầu núi xa.

Em đi nước bốc, mây sà
Gió ngưng, mưa đọng, tiếng ca im lìm.

Hạc hồng khép cánh trong đêm
Ngủ yên giấc mộng mơ tiên hiện về.

............... !!

Hồn chìm trong cõi đam mê
Say sưa ngụp lặn, lết lê thân tàn

Sổ đời nay đã sang trang
Gió giông lắng lặng, mây ngàn biếc xanh.
 
vdn

*

Thoát

Từ ta thoát chốn ưu phiền
Qua vùng tĩnh lặng điềm nhiên lắng lòng
Bận gì trong gió, ngoài giông
Mưa sa, nắng táp hồn không vướng sầu.

vdn_NhưKiều
(17.6.2009)
 
*
 
Buồn Buồn Buồn !!

Sao mà buồn thế hỡi em ?
Cái buồn hãy ráng khiêng đem khỏi lòng

Buồn buồn hãy liệng xuống sông
Cho trôi biệt tích, nếu không sẽ cuồng

Vẳng nghe tiếng mõ hồi chuông
Niệm câu lục tự xả buông cơn buồn !

khocnhe.gif .........!!

"Đừng lấy dối trá làm lẽ sống" Aleksandr Isayevich Solzhenitsyn (1918 - 2008)

..........!
vdn

(Khuya buồn khủng khiếp 23.11.2011)


*

Lại Buồn !

Hôm nay tôi bỗng nhiên buồn
Mà hồn thơ chẳng trào tuôn một vần !!

Đêm nay nước mắt lưng tròng
Có ai hiểu nổi đáy lòng của tôi !!

Bên rèm nghe tiếng lá rơi
Xạc xào như thể chân người dẫm lên !!

vdn


Thứ Năm, 8 tháng 12, 2011

Bài Thơ Vô Nghĩa - Việt Dương Nhân

Bài Thơ Vô Nghĩa

Sáng nay nhìn thấy anh treo :
Cái đầu lủng lẳng bay vèo trong mây

Khó khăn trong kiếp sống này
Cô Hằng, chị Nguyệt chau mày cười duyên

Ai hay cho kẻ chèo thuyền
Lượm hoa, nhặt bướm kết duyên nợ đời !!

Quên đi hình chuột, bóng dơi
Quỉ ma hiện diện ngời ngời ngày đêm.

Tìm đâu khúc hát diệu êm
Tay nâng chén ngọc, hồn mềm mại bay ?!!

Cảnh nào là cảnh Thiên Thai
Dẫu trong ngục lạnh hình hài vẹn nguyên.

Từ em bên ngọn thác ghềnh
Đầu bù tóc rối hớ hênh mất thần

Đưa tay nhặt lấy lá bần
Con chim oanh hót không ngần ngại quên

Lục bình chìm nổi lềnh bềnh
Phượng Hoàng đáp xuống khều lên cánh buồm.

Bay quanh lượm nhặt nỗi buồn
Đặt nơi cảnh giới sáng chuông, mõ chiều.
.............?!!

Việt Dương Nhân
(Ivry sur Seine, 8.12.2011)

Chủ Nhật, 4 tháng 12, 2011

Niềm Tin - Việt Dương Nhân

Niềm Tin


Mùa đông tuyết đổ năm nào
Cành mai tan tác, cánh đào xác xơ
"Xót thay, chiếc lá bơ vơ
Kiếp trần, biết dũ bao giờ cho xong?*"
Thuyền đời cứ mãi long đong
Làm sao thoát khỏi cái vòng lo âu
"Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu?
Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ !" **

Huệ, thiếu phụ ngoài ba mươi tuổi, vừa bị chồng ly dị mấy tháng qua. Nàng còn được quyền ở sáu tháng trong căn nhà hiện tại. Trong nhà nàng còn cho ba đứa bạn gái trang lứa, xin ở trọ để dễ dàng tìm kiếm việc làm. Ba cô mới từ Sài-Gòn hồi hương về Pháp theo lối dân Tây cũ.
Khí hậu chiều mùa đông hôm ấy, tuyết không còn rơi nhưng ngoài trời vẫn buốt lạnh. Trong lòng Huệ nghe bức rức khó thở. Nàng nhủ: "Mình phải ra rừng thở mới được !". Nàng đứng lên lấy áo măn-tô màu tím đậm mặc vào, chân mang đôi giày bốt đen cao tới đầu gối. Lấy mé-trô trực chỉ tới rừng Vincennes phía đông-nam Paris. Nàng bước lang thang nhẹ nhàng trên những xác lá vàng tàn úa trong khu rừng. Rồi đến ngồi trên phiến đá cạnh con suối nhỏ nhân tạo nước đã đóng thành băng. Nàng đưa mắt nhìn chung quanh quang cảnh thật là buồn thảm. Vì những cây cối lớn nhỏ đều trơ cành trọi lá đứng sừng sững phơi mình giữa rừng chiều buốt giá. Không còn nghe tiếng chim hót như mùa xuân-hạ nắng vàng nữa. Nàng ngồi im lặng mà trong lòng dâng tràn bao nỗi niềm lo lắng và lòng nghe khắc khoải. Nàng suy nghĩ vẫn vơ và tự hỏi: ‘’Rồi đây mình sẽ ở đâu? Tự thân lo chưa xong mà còn lo cho Liên, Cúc và Lan nữa. Thiệt là khổ cả đám !’’.
Sau khi lảm nhảm trong lòng đôi điều, Huệ vẫn ngồi yên trên phiến đá, mắt nhìn lên những đám mây xam xám đang lặng lẽ bay trôi. Trời mới hơn bốn giờ chiều mà đã tối thui. Nàng đứng lên đi thất thiểu rời khỏi khu rừng. Tà tà xuống mê-trô trở về khu Montparnasse. Huệ mở cửa bước vô căn appartement ba phòng, nằm tại đường Nôtre-Dame quận 6 Paris... Chẳng có ai ở nhà, không khí im lìm vắng lặng...

Vào đêm Giáng Sinh, trong lòng Huệ buồn tê tái, nàng đứng nhìn tuyết rơi ngoài song cửa mà đầu óc lo lắng khôn cùng. Gần nửa đêm, nàng đi đốt một cây đèn cầy màu đỏ cấm trên đầu ti-vi nơi để tượng Đức Mẹ Lộ-Đức có gắn những bóng đèn đủ màu lí-tí xung quanh đang chớp chớp. Nàng tắt bớt ngọn đèn lớn, rồi đến sa-long ngồi xếp bằng, chấp hai tay đưa ngang ngực, mắt nhìn trân tráo vào tượng Đức Mẹ, miệng lẩm bẩm: ‘’Mẹ ơi ! Con là người Đạo Phật. Nhưng con rất tin là có Mẹ đang ở bên con để nghe những lời con cầu khẩn và xin Mẹ ban ơn cho các bạn con luôn...’’. Huệ ngồi yên lặng, mắt vẫn nhìn Đức Mẹ... Ánh hồng lạp lay qua lay lại. Huệ nghe tâm hồn nhẹ nhàng bay bổng. Những giây phút Huệ để hết tâm thần cầu nguyện nên đầu óc nàng trong tình trạng như nửa mê, nửa tỉnh. Nàng thấy Đức Mẹ bay bay đến gần, một tay Mẹ vuốt tóc Huệ, còn tay kia cầm một cành hoa màu vàng thật đẹp tặng cho nàng, không biết là hoa gì? Huệ kính cẩn đưa hai tay nhận một cách thản nhiên. Trong lòng nói cảm ơn Mẹ, chớ nàng không nói được thành tiếng. Nhận được cánh hoa, trong thâm tâm Huệ như đang ngắm nghía cành hoa... Bất chợt có tiếng ‘’hù’’ làm Huệ giựt mình và hoàn hồn trở lại. Nàng la lên:
- Con quỉ. Làm tao hết hồn ! Ủa, còn con Cúc, con Lan đâu rồi?
- Ai biết tụi nó đi đâu? Thây kệ tụi nó, hơi đâu mà mầy lo. Nè, tao thấy mầy nhìn Đức Mẹ không chớp mắt. Tao tưởng mầy...
Huệ cướp lời:
- Tưởng gì? Tao đang cầu xin Đức Mẹ ban ơn cho bốn đứa tụi mình có nơi nương tựa. Vì sau mùa đông này là người ta sẽ tống cổ tụi mình ra ngoài đường đó !
- Ối, hơi đâu mà lo mầy ơi ! Tới nước đường cùng thì tụi mình kéo nhau xuống mê-trô !
Lời nói của Liên làm Huệ nổi giận, và lại thêm tiếc nuối cảnh mơ màng thấy Đức Mẹ tặng hoa. Nàng nói:
- Hứ, cứ nói liều. Tối ngày mầy lo chuyện gì đâu đâu không, chớ không lo cầu xin Mẹ. Mầy... mầy là người Đạo Chúa... Mầy đem Đức Mẹ về đây mà mầy không cầu xin Mẹ gì hết...
Liên cười cười:
- Mẹ thương mầy hơn tao đó Huệ à !
- Sao mầy nói vậy?
- Tại mầy ngoại Đạo.
- Đừng nói bậy. Mẹ là Đấng Lành. Mẹ rất bình đẳng. Như bên đạo Phật cũng có Mẹ, là Phật Bà Quán-Thế-Âm Bồ-Tát mà tao thường gọi là Mẹ. Mẹ nào cũng thương hết thảy con của mình. Chớ chẳng bao giờ Mẹ phân biệt Ngoại hay Nội như mầy nghĩ đâu !
Liên cười với nét mặt hớn hở:
- Ê, chừng nào mầy đi Chùa, nhớ kêu tao đi ví nha !
- Cha, chả. Bữa nay mầy muốn đi Chùa sao?
Liên nghiêng đầu qua hỏi Huệ:
- Mầy tin Chúa và Đức Mẹ, thì tại sao tao không tin Phật và Bồ-Tát?
- Tại dạo trước, tao rủ mầy đi Chùa, mầy nói là bên đạo Chúa không cho lạy Phật và ăn đồ cúng !
- Hồi xưa kìa, chớ bây giờ là thời đại mới. Chị Nguyệt, cô Hằng trên cung trăng người ta lên viếng tới rồi, nên Đức Thánh Cha cũng chăm chế...
- Đúng rồi. Có mấy lần trong dịp lễ Vu-Lan, tao lên Chùa thấy các Cha ngồi ăn cơm chay với các Thầy đằng trước chánh điện, ngay Phật đài.
- Vậy hả?
- Chớ sao. Có khi tao thấy năm sáu Đạo làm lễ chung để cầu nguyện cho nhân loại sớm được Hòa-Bình trên toàn cầu nữa. Người ta gọi là ‘’Buổi Cầu Nguyện Liên Tôn’’ đó.
- Tao với mầy ở chung cả năm nay cũng ‘’Liên Tôn’’ vậy. Mà hổng biết con Cúc, con Lan, tụi nó đạo nào hén?
- Tụi nó là dân học trường Tây, chắc là đạo Chúa rồi. Xem như nhà này chỉ là ‘’Song Tôn’’ thôi. Nghĩa là, đạo Ki-Tô và đạo Thích-Ca.
- Như vậy là mầy thích lắm phải không Huệ?
- Khỏi nói. Tao còn muốn tất cả các tôn giáo đều họp lai để làm lễ chung vĩnh cửu. Vì theo tao nghĩ, đạo nào cũng đội chung một Ông Trời. Nên tao muốn ai ai cũng hài hòa, thương yêu, bao dung, tha thứ và làm lành lánh dữ... Bởi trước sau gì ai cũng phải quay về chung một đường khi thân xác ta tới hồi hoại diệt...
Liên gật đầu:
- Thì Đạo nào cũng dạy như vậy. Nhưng tại lòng người còn chất chứa đầy nhốc tam-độc - tham-sân-si cho nên mới xẩy ra chiến tranh hoài trên trái đất. Mầy nói đúng đó Huệ. Gây chiến tranh, giết chốc làm chi, cứ để tự nhiên, rồi ai ai cũng tới giờ chung cuộc, là phải trả nợ Đất hi hi...
- Cha, chả. Bữa nay mầy dùng lời của Phật dạy. Giỏi quá ta. Tao khá khen mầy đó Liên !
- Thì tao đọc mấy cuốn sách Kinh mầy thỉnh ở Chùa đó. Và tao cũng thấy mầy khi vô nhà thờ liền bắt chước người ta làm dấu Thánh-Giá trước Chúa và Mẹ Maria ha ha... Còn đến nhà thờ Rue du Bac thì mầy hay dâng bông lên các Nữ Thánh... nằm trong lồng kiếng nữa. Tao thấy mầy tôn kính bên Đạo Chúa, nên tao cũng kính tôn Đạo Phật. à, hồi nãy tao thấy mầy nhìn Đức Mẹ thật là chăm chú, mầy thấy có hy vọng gì không?
- Hy vọng chứ ! Ừa, để tao kể lại cho mầy nghe nè...(...)
Liên nghe xong những lời của Huệ kể. Trên gương mặt Liên nghiêm trang, đứng lên đi đến làm dấu Thánh-Giá và hôn chân Đức Mẹ. Nàng quay sang nói với Huệ:
- Huệ ơi ! Sao tao với mầy nằm mơ giống nhau quá vậy? Nhờ mầy kể chuyện, tao mới nhớ lại giấc chiêm bao của tao hai ba đêm trước.
- Mầy cũng chiêm bao thấy Đức Mẹ hả?
- Ừa. Nhưng mà Mẹ khác.
- Trời đất ! Mẹ nào?
- Từ từ để tao kể. Tao thấy tao được ngồi trên một chiếc thuyền Rồng có chiếu đầy ánh sáng rực rỡ và đẹp tuyệt vời, có Phật Bà Quan-Âm mặc bộ đồ dài trắng tinh, đứng thật cao. Một tay Ngài cầm nhành dương liễu, còn một tay cầm bình nước Cam-Lồ rưới lên đầu tao. Lúc ấy tao sung sướng vô cùng.
Huệ nghe Liên kể xong, nàng liền đưa ánh mắt sáng ngời nhìn tượng Đức Mẹ và nói:
- Sự trùng hợp thiệt là huyền diệu. Ngộ quá ha ! Mầy gặp Mẹ Quán-Thế-Âm-Bồ-Tát, còn tao thì gặp Đức Mẹ. Vậy thế nào mấy đứa tụi mình cũng sẽ được các Mẹ giúp đỡ cái khổ của tụi mình hiện tại là phải tìm nhà mướn hoặc có quới nhân nào tới giúp cho ở trọ đỡ một thời gian...
Liên gật đầu chấp tay khấn vái:
- Vái Trời, Phật, Chúa, Mẹ giúp cho chúng con có được nơi ăn chốn ở !
- Chắc chắn là tụi mình sẽ được các đấng Bề Trên ban ơn sau những mùa lễ Giáng Sinh, Tết Dương Lịch và Tết Nguyên Đán này...
Tiếng chìa khóa mở cửa. Cúc và Lan cũng về tới...
Đúng mười hai giờ khuya. Tiếng chuông các nhà thờ ngân vang khắp nơi để báo hiệu Noẽl. Liên, Huệ, Cúc, Lan ôm nhau hôn, mừng Chúa Hài-Đồng Giáng-Sinh 1980 năm. Tất cả nhìn nhau mỉm cười với ánh mắt tràn đầy niềm tin...

Việt Dương Nhân
(Ivy-sur-Seine, chiều đông-Tết Nhâm Ngọ 2002)


__________________
"Giữa sỏi đá vút vươn niềm hy vọng
Trong tro tàn dào dạt nhựa hồi sinh
Hận nội thù trên máu ruột Tiên Rồng
Căm giặc cộng BÁN non sông Hồng Lạc"
(YTKCPQ)


"Cộng sản còn thống trị trên quê hương - Ta còn phải đấu tranh"
Blog_vdn
- MGP - VNCH - Viet.no
Google traduction