Thứ Tư, 23 tháng 2, 2011

Bến Xưa

Thường ngày, khi hoàng hôn vừa tắt nắng, tiếng dương cầm trầm bổng trổi lên bản nhạc "Lettre à Élise" của Beethoven. Và đôi khi người ta còn nghe tiếp bản nhạc "Những Lá Thư Tình" của nhạc sĩ Anh Huy. Tiếng đàn êm dịu phát ra từ vi la "Nhựt Yên" nằm cuối đường Balzac, khu nhà mới xây cất chừng mười năm nay, trong vùng Bussy-Saint-Georges cách Paris khoảng ba mươi cây số của đôi vợ chồng người Việt. Họ dọn về đây mấy năm nay mà không làm quen hay giao thiệp với bất cứ ai trong xóm. Những người hàng xóm rất lấy làm lạ, thường xúm lại hỏi nhau :"Hai vợ chồng người Á Châu kia. Họ là ai? Làm nghề nghiệp gì? Mà cuộc sống của họ có vẻ kín đáo và bí mật thế ?"

*
... Đầu thiên niên kỷ thứ ba, vào một đêm cuối tuần của mùa đông buốt giá, tuyết rơi trắng xóa bao phủ cả trời Tây. Ông Phạm Tân Nhựt, cựu Giáo Sư trường Đại Học Paris, sống độc thân trong một căn appartment ba phòng khá khang trang gần Công Trường Madeleine Quận 8 Paris. Ông rất nghiêm trang, đứng đắn. Tuổi ông đã quá lục tuần, nhưng trông ông trẻ hơn tuổi, dáng vóc cao ráo gương mặt vẫn còn "đẹp lão," đôi mắt trong sáng đầy nhựa sống. Dường như lúc nào ông cũng mơ mộng, thường đưa ánh mắt buồn buồn thả hồn vào tận cõi xa xăm!


Sau khi Tân Nhựt ăn cơm xong, ông ngồi nhìn qua song cửa thấy tuyết đã ngừng rơi, ông lưỡng lự, tự nhủ:"Mình phải sửa soạn đi ra ngoài mới được. Ở nhà đọc sách, xem ti vi hoài cảm thấy chán nản sự đời thêm!". Ông đứng lên đi đến bàn phấn ngồi trang điểm. Lấy mái tóc giả chấm vai trùm lên đầu, độn ngực, mang vớ đen, mở tủ lựa chiếc "rốp" màu đỏ dài khỏi đầu gối mặc vào, mang giày và xách tay cùng màu để sẵn sàng, rồi với tay lấy hộp móng tay giả đã chuốt sẵn và sơn màu đỏ choét dán đều mười ngón tay.


Sửa soạn xong, ông đứng trước gương, ẹo mình, xoay qua, xoay lại, ngắm nghía, miệng mỉm cười, tự khen: "Ô! Nhựt Lan! Mi vẫn còn đẹp!... Kể từ giờ phút này, Tân Nhựt là Nhựt Lan như thường khi đấy nhé!" Rồi ông lấy áo măng tô choàng qua vai, ra khỏi nhà nghe lòng thoải mái đôi chút. Ông sửa tướng như đàn bà, uốn mình, õng ẹo đi lang thang trên Đại Lộ Capucine. Bất chợt, ông nhìn thấy tấm bảng nhỏ gắn bên hông "Club Privé - L’ Âme de la Fleur’" (Linh Hoa - Câu Lạc Bộ - Tư Nhân), ông tự thốt lên: ‘’Đúng là đây rồi! Chỗ này, mình nghe ông bạn Jean Paul... nhắc hoài. Mình thử vào xem!’’ Ông ngần ngừ vài giây, rồi đưa tay nhận chuông. Yvonne (trai giả gái) khoảng hai mươi tuổi, dáng vóc mảnh mai, phấn son lòe loẹt, mái tóc vàng cắt kiểu bôm-bê, mặc "mi ni rốp" thật ngắn, có kim tuyến lóng lánh, kín ngực, nhưng phía sau khoét hình trái tim lớn hở gần hết lưng, mang giày bốt trắng, gót cao, dáng đi õng ẹo ra mở cửa:
- Chào bà!
- Chào cô!
- Bà có hẹn với ai ở đây không?
- Dạ, thưa không ! Xin lỗi, tôi có làm phiền gì không?
- Không. Rất hân hạnh. Xin mời bà vào.

Tân Nhựt theo chân Yvonne bước vô trong, ông cởi áo lông màu nâu đậm đưa Yvonne... Ông làm dáng yểu điệu kiểu cách như một mệnh phụ, chễm chệ ngồi xuống chiếc ghế nhung màu xanh dương trước cái bàn tròn nhỏ. Ông nhìn chung quanh, phía trong góc có để cây đàn dương cầm... Đã có khoảng vài ba chục người khách, đàn ông lẫn đàn bà (?) ngồi từng nhóm đang chuyện trò, cười giỡn vui nhộn. Họ chưng diện quần áo màu mè, kim tuyến lóng lánh... Những giọng nói Âm Dương lẫn lộn nghe eo éo, ồ ồ... vì nơi đây, có những vị khách rất "đặc biệt." Họ đến uống rượu, uống nước, nghe nhạc... Nhân viên toàn là trai giả gái hoặc ngược lại. Quang cảnh, đèn mờ mờ, ảo ảo đủ màu; tím, đỏ, vàng, xanh, trông rất "Liêu Trai." Nếu là người bình thường, lần đầu tiên đặt chân nơi chốn này thì không thể nào phân biệt được, ai trai, ai gái?
Yvonne máng áo xong, đi đến trước mặt Tân Nhựt:
- Thưa bà ! Bà dùng chi?
- Tôi có thể xem "carte" được chứ?
Yvonne làm duyên, õng ẹo:
- Dạ, có ngay.
- ... ...
Tân Nhựt lật vài tờ và đọc sơ:
- Cô cho tôi xin chai "Champagne Cristal."
- ... ... !
Nãy giờ, Tân Nhựt để ý người đàn ông Á Châu, tuổi ngoài bốn mươi, (gái giả trai, tên Minh Yên) đang đứng trong "comptoire." Tân Nhựt nghe tim mình xao xuyến, tự nhủ: "Hắn đẹp trai quá! Mình thử mời hắn đến uống với mình, coi hắn chịu không? Chắc hắn là ông chủ ở đây?" Tân Nhựt đưa bàn tay dịu nhiễu, ngoắc Yvonne:
- Cô có thể mời ông chủ đến uống "Champagne" với tôi được không?
Yvonne vén mái tóc và hất qua bên trái, cô biết Tân Nhựt là loại nào rồi. Vì nghề nghiệp nên phải "rót" mật ngọt vào tai khách:
- Chắc chắn được liền... Người đẹp mời làm sao dám từ chối!

Yvonne nhìn Minh Yên ra dấu, gật đầu. Tuy nơi đây ít khi có khách Á Châu, nhưng dù Á hay Âu gì cũng là khách. Minh Yên tự hỏi: "Không biết "Má" này từ đâu đến? Coi bộ hơi "quê quê" nhưng cũng có chút tư cách. Chắc là dân Nhựt Bổn!" Nàng tự nhiên như Tây Đầm, tay rút điếu thuốc ghim vào ống điếu nhỏ, cầm theo gói thuốc lá và hộp quẹt, tướng đi mạnh dạn như phái nam, vòng ra ngoài và ngồi xuống bật lửa đốt thuốc, phì phà vài hơi, tay mở gói thuốc:
- Dạ, xin mời bà!
Tân Nhựt lắc đầu:
- Dạ, cảm ơn ông. Tôi đã bỏ hút thuốc từ lâu rồi.
Tân Nhựt nhìn chai Champagne, thì Yvonne đem thêm một cái ly nữa và rót.
Minh Yên làm ra vẻ như đàn ông, liền nâng ly:
- Dạ, xin uống cùng bà.
Tân Nhựt nâng ly hơi thẹn thùng, nói:
- Xin... ông gọi tôi... Nhựt... Lan!
- Ô, Nhựt Lan! Tên của bà đẹp quá! Xin lỗi, phải bà là người Việt Nam không?
- Vâng!
- Tôi cũng vậy. Gặp được người đồng hương, tôi vui quá vì lâu rồi, tôi chẳng được nói tiếng Việt, nên rất thèm... Xin bà gọi tôi Minh Yên đi nha!
Tân Nhựt lảm nhảm: "Minh Yên! Minh Yên!" Ông hỏi:
- Ông là... là chủ ở đây à!
- Không. Tôi chỉ làm quản lý thôi!
- Chắc ông sống ở Pháp lâu rồi chứ?
- Hơn hai mươi bốn năm! Còn bà?
Tân Nhựt im lặng vài giây:
- Tôi thì qua đây lâu lắm rồi!
(......)
Đôi bên chuyện trò qua lại, mà đã hơn mười giờ đêm. Một nữ nhạc sĩ (?) tha thướt bước ra, nhún chân chào quan khách, trên đầu đội vương miện gắn kim cương chiếu lấp lánh, mặc chiếc áo đầm màu trắng ngà kiểu cổ điển xa xưa, trông giống y như Hoàng Hậu Josephine, ngồi xuống đệm dương cầm. Tiếng nhạc trổi lên với bài "La Vie En Rose"(?) Một nam ca sĩ hóa trang Hoàng Đế Napoléon lên cầm micro... giọng hát khàn khàn nghe rất nhà nghề. Nhưng ánh mắt chàng ta cứ nhìn về bàn của Nhựt Lan và Minh Yên... Khi bài hát vừa dứt, tiếng vỗ tay và la ó "bis, bis" nhưng "Napoléon" không hát nữa. Chàng để mặc tình cho "Josephine" đệm đàn...
*
Tân Nhựt về đến nhà hơn ba giờ sáng, tâm hồn lâng lâng như bay bổng tận mây xanh. Ông nghe tim mình là lạ, lòng hơi lo và nghĩ:"Trời ơi ! Mình đã yêu Minh Yên rồi sao ? Sẽ khổ nữa chăng? Ha! Con tim không có tuổi, yêu thì cứ yêu! Nhưng khổ vì yêu là "thú đau thương." Ta cần phải có Minh Yên, người lý tưởng của tôi ơi!" Đôi mắt ông mơ màng và ôm thương nhớ hình bóng Minh Yên. Vì ông đinh ninh Minh Yên là đàn ông thật. Ông ngả mình trên giường lăn qua lộn lại và ngâm thơ:

Đêm nay hồn bỗng xoay chiều
Yêu ai, ai hiểu những điều ta mơ?

*
Sau cả tháng trời, Tân Nhựt thường lui tới nơi hộp đêm nho nhỏ này. Rồi một hôm ông không thấy Minh Yên nữa. Ông kiên nhẫn trở lại nhiều lần, nhưng Minh Yên vẫn bặt tăm. Đêm nay còn sớm, khách mới vô lai rai có mấy cặp, họ ngồi tuốt bên trong. Nhựt hỏi nhỏ Yvonne:
- Cô Yvonne! Sao lâu rồi, tôi không thấy ông Minh Yên đi làm? Ông ấy có khỏe không?
- Chắc khỏe mà. Nhưng bị bà chủ cấm lại đây rồi.
- Bà chủ là ai? Bộ ông ấy có vợ hả?
Yvonne gật đầu, uốn éo, cười hí hí, cô bắt đầu nhiều chuyện:
- Minh Yên là đàn bà. Bộ bà không biết sao? Còn bà chủ là, ca sĩ "Hoàng Đế Napoléon" lùn tịt đó. Bà ấy, tên Marie. Trời ơi! Bà ta ghen Minh Yên với bà dữ lắm đó. Bà Minh Yên ăn diện theo đàn bà thì đẹp gái. Nhờ tướng tá cao ráo, khi giả đàn ông thì đẹp trai. Nên "má già" Marie mê mệt, bắt Minh Yên đóng vai chồng của bả.
- Hả! Trời ơi!
- Làm gì mà bà ngạc nhiên dữ vậy? Để tôi kể tiếp cho bà nghe...
- Thôi, thôi đủ rồi, cô Yvonne à!
Nhựt nghe Yvonne nói, tâm hồn ông như bị trời đánh, súng nổ bên tai, chết điếng trong lòng. Ông cố gắng trấn an, ráng bình tĩnh và hỏi nhỏ Yvonne:
- Cô có biết số điện thoại riêng của Minh Yên không? Xin cô cho tôi.
- Có đây. Mà điện thoại di động. Tôi cho bà... Bà nhớ cẩn thận nha. Bà Minh Yên thường nhắc và khen bà đẹp...
Nhựt lấy số điện thoại xong, ông bảo Yvonne tính tiền. Yvonne cười:
- Còn sớm mà!
- Tôi phải về.
- Nè, nếu bà có gọi bà Minh Yên, thì gọi cỡ nửa đêm nha!
Nhựt trả tiền xong và nhét vô tay Yvonne hai trăm quan và nói:
- Cám ơn cô Yvonne. Chào cô, tôi về.
- Chúc bà ngủ ngon.
Đêm nay, Tân Nhựt về nhà, tâm hồn của ông bị chấn động, quay cuồng như người điên loạn. Ông nắm đầu tóc giả giựt mạnh ra và vứt bừa xuống đất. Ông không thay đồ, chẳng thiết tha gì nữa cả. Ông mở tủ rượu lấy chai Cognac nóc một hơi, trong chốc lát... rồi buông mình trên salon nửa trên nửa dưới, nhắm nghiền đôi mắt...

Hơn bốn mươi năm về trước...

... Phạm Tân Nhựt, mười tám tuổi, sanh trưởng trong một gia đình buôn bán nho nhỏ ở Bình Điền Bình Chánh (Sài Gòn), vừa thi đậu bằng Tú Tài Toàn Phần. Cậu là học sinh ưu tú nên được chánh phủ (thời Ngô Đình Diệm) cho học bổng sang Pháp. Trong khi đó, Tân Nhựt và Minh An, hai người yêu nhau tha thiết và thề non, hẹn biển. Ngày tiễn đưa Tân Nhựt đi du học, đôi trai gái trẻ đọng đầy nước mắt chia ly...

*

Tân Nhựt đến Paris, học qua năm thứ ba, thì thời cuộc biến đổi. Trào Ngô Đình Diệm bị lật đổ, Nhựt không còn nhận tiền trợ cấp qua Tòa Đại Sứ nữa. Tại vì Tân Nhựt không chịu đầu phục ai, nên sống trong nghèo túng, cậu phải đi xin rửa chén trong những nhà hàng để tiếp tục sự học. Vì con nhà nghèo nên gia đình chẳng có phương tiện nào để giúp đỡ cậu. Và cũng chẳng còn được nhận những lá thư tình của Minh An nữa. Từ thất vọng này sang đến thất vọng khác, Tân Nhựt chỉ còn một cứu cánh duy nhứt là phải ráng học đến thành tài.

Sau bao năm cuộc sống của Tân Nhựt thật là cực khổ; thiếu cơm, thiếu áo, đơn thân, độc mã bơ vơ trên xứ người. Nhưng khí phách của chàng trai nước Việt không hề nản chí, lòng cương quyết tiến thân, chấp nhận đời lưu vong, vững bước trên đường học vấn cho đến ngày đỗ đạt. Sau khi Tân Nhựt đậu bằng Cử Nhân... Rồi vừa đi làm vừa đi học, cậu đỗ luôn bằng Tiến Sĩ và được bổ nhiệm làm Giảng Sư một trong những Đại Học tại Paris. Tuy Tân Nhựt đã thành tài mà trong lòng luôn ôm khối hận "tình tiền." Cậu không tha thiết gì đến đàn bà, con gái. Rồi tâm hồn cậu "xoay chiều" trở thành người "đồng tính luyến ái." Cậu chỉ kết bạn và đi chơi với những "xác bướm hồn hoa."
*
Tiếng động của xe đổ rác nghe rầm rầm dưới đường. Tân Nhựt giật mình thức dậy, nhìn đồng hồ mới bảy giờ sáng. Trong đầu ông nghĩ ngay đến Minh Yên, bên tai còn văng vẳng lời của Yvonne nói : "Minh Yên là đàn bà. Bộ bà không biết sao?" Ông nhìn xuống người, giựt mình: "Trời ơi! Đêm qua về, mình say dữ lắm sao?" Ông đứng dậy, thất thểu đi thay đồ và làm toilette.

Tân Nhựt ngồi trước tách cà phê nóng, ông ráng tưởng tượng và hình dung Minh Yên là đàn bà. Nhưng không làm sao tưởng tượng ra nổi, lòng tự hỏi: "Mình đã ngoài sáu mươi tuổi rồi mà còn mang bệnh tương tư à? Mình có thể còn yêu đàn bà được nữa sao? " Càng nghĩ đến Minh Yên, ông nghe tim mình quặn đau.Ông nghĩ tiếp: "Làm sao mình gặp được Minh Yên đây? Nàng có biết, mình là đàn ông không? Vì mình chích thuốc... cho đổi giọng nói..." Tân Nhựt suy nghĩ bao nhiêu điều, rồi ôm đầu, rứt tóc..., đứng lên mở tủ thuốc lấy tất cả những loại thuốc "đặc biệt" kia vứt vào giỏ rác. Rồi ông đến mở hộc tủ tìm kiếm lại "những lá thư tình" của Minh An gởi cho ông hơn bốn chục năm qua. Ông lần lượt mở ra đọc từ từ cho đến hết... Ông nghe tâm hồn mình đang trở về tuổi trẻ. Hai hình bóng, Minh An và Minh Yên chập chờn ẩn hiện lúc mờ, lúc tỏ... Tách cà phê đã nguội ngắt, Tân Nhựt bưng lên hớp vài hớp. ngồi lẩn thẩn từ sáng sớm đến trưa như người mất trí. Rồi ông sực nhớ số điện thoại của Minh Yên. Không thể nào chờ đợi tới nửa đêm được, liền với tay lấy điện thoại bấm số...
- ... !
Minh Yên đang loay hoay sau bếp, lo sửa soạn bữa cơm trưa, nghe Marie gọi:
- Minh Yên ! Điện thoại của mày reo.
Minh Yên liền chạy nhanh lên lấy điện thoại của mình nghe:
- ... A lô!
- A lô ! Dạ, thưa, có phải ông Minh Yên không à?
- Dạ, tôi đây! Xin lỗi, ai đầu giây đó?
- Dạ, tôi Nhựt... Nhựt Lan đây!
- Ha!... Chào bà Nhựt Lan!
Nhựt lặng im vài giây, rồi hỏi:
- Tôi có làm phiền gì ông không?
- Không. Bà cứ tự nhiên đi.
- Tôi có được hân hạnh mời ông tối nay đi dùng cơm với tôi không?
- ...... !
- A lô, a lô!
- Dạ, được! Mấy giờ, ở đâu?
Nhựt nghe lòng nhẹ nhõm:
- Hai mươi giờ, nhà hàng Sàigòn-Sàigòn, số... Đường Convention, Paris 15.
- Nhà hàng Việt Nam à?
- Vâng ! Ông biết chỗ đó chứ?
- Dạ, biết. Chỗ quen lắm.
- Ông có ngại gì không ?
- Không. Không hề gì... Chắc, cô Yvonne có nói với bà về tôi rồi chứ ? Nhưng... thôi, tối mình gặp nhau nha bà !
Nhựt lưỡng lự:
- Rất mong gặp ông tối nay!
- Dạ. Xin chào bà nha!
Minh Yên vừa cúp điện thoại, thì Marie hỏi:
- Cái con "mụ già" Việt Nam gọi mày phải không? Làm sao, nó có số của mày mà gọi vậy?
Minh Yên biết là Marie ghen với Nhựt Lan dữ lắm, nàng nín thinh không thèm trả lời. Marie tiến tới lắc vai và lớn tiếng :
- Tao bảo mày ở nhà, mọi sự để tao lo, mà mày vẫn còn lén tao sao? Nếu mày muốn còn được tao lo thì mày phải dứt khoát liên lạc với con "mụ già" ấy.
Minh Yên vẫn nín thinh. Marie tức quá, lấy điện thoại cầm tay của Minh Yên vứt xuống đất thật mạnh và lấy gót giày dậm lên, làm bễ nát cái điện thoại. Miệng bà ta hét lớn:
- Tao chịu hết nổi rồi.
Bà lấy tay xỉ vô mặt Minh Yên và la tiếp:
- Mày làm tao khổ quá. Mày hãy dọn đồ đi đi, đi mau lên.
Minh Yên không dằn được nữa:
- Nè, bà đuổi tôi. Tôi sẽ ra đi thật đó.
- Ừa, đi đi, đi liền cũng được.
Minh Yên nghe tự ái bị chạm nặng. Nhưng bị "vợ " đuổi bất thình lình, nghĩ:"Trời ơi! Giữa mùa đông tuyết phủ. Đi đâu bây giờ này trời!’’ Nàng ráng dẹp tự ái, dằn lòng, nói nhẹ giọng với Marie :
- Marie! Marie cho tôi ở nán thêm một tuần nữa, để rồi tôi sẽ tìm nhà mướn nha!
Marie thừa thắng xong lên:
- Không. Tao muốn mày đi liền. Đồ "con chó dơ."

Minh Yên nghe Marie chửi và đuổi mình. Nàng nghe trong lòng đau buốt và cảm thấy bị Marie miệt thị, khinh bỉ. Không còn cách nào hơn, nàng vào phòng thay đồ rồi lấy quần áo, đồ đạc cá nhân bỏ vào va li và vài túi xách nhỏ. Ứa nước mắt, nói cảm ơn Marie, lấy chìa khóa nhà trả lại cho bà và mở cửa ra đi.

Bà Marie nghĩ: "Hứ, làm bộ đi. Chút chiều là quay đầu về. Kỳ này "Má" sẽ không mở cửa đâu con ơi!". Nhưng đến chiều tối, bà không thấy Minh Yên điện thoại để xin lỗi, cho trở về với bà, như những lần trước nữa... (...) Còn Minh Yên, sau khi đi ra khỏi nhà bà Marie, nàng xách va li đi xuống "mê trô," đến thẳng nhà hàng Sàigòn-Sàigòn. Minh Yên mở cửa bước vô nhà hàng với chiếc va li và vài bịch lỉnh kỉnh. Chị Hai Sâm, chủ nhà hàng vừa trông thấy:
- Minh Yên! Em đi đâu mà xách tùm lum đồ đạc vậy?
Minh Yên lắc đầu:
- Bị bà chủ đuổi, thất nghiệp nữa rồi chị Hai ơi!
- Trời ơi! Tai nạn đến với em nữa rồi hả?
- Thì đời mà chị! Hên, xui, may, rủi có gì lạ đâu! Chị cho em gởi đồ đạc nha! Chiều em có hẹn bạn đến đây ăn cơm.
- Được rồi, cứ để đó, chút chị kêu sắp nhỏ đem lên lầu. Có gì thì ở đây với chị, rồi từ từ đi kiếm việc làm.
- Em cảm ơn chị Hai nhiều. Em đi nha!
- Em đi đâu giờ này? Ở đây, chút nữa ăn cơm với chị.
- Em đi ra Montparnasse làm tóc. Chút chiều, em sẽ trở lại.
- Ừa, thôi cũng được !
*
Khoảng sáu giờ chiều, Minh Yên trở lại nhà hàng, nàng xin chị Hai Sâm cho lên lầu tắm rửa và sửa soạn, nàng mặc bộ âu phục màu đen. Bảy giờ rưỡi, nhà hàng mở cửa, Minh Yên xuống và lấy cái bàn hai chỗ trong góc, nàng ngồi đợi Nhựt Lan. Đúng tám giờ, một người đàn ông lớn tuổi, tướng diện cao ráo, vẻ mặt rất hiền từ, tóc muối tiêu, mặc áo măng tô nỉ màu đen, bước vô nhà hàng, cỡi áo măng tô ra, bên trong ông mặc bộ côm lê màu xám đậm, mắt đang nhìn cậu chạy bàn. Ông định hỏi, thì Minh Yên đứng dậy ra tiếp:
- Thưa ông, có phải ông có hẹn với ông Minh Yên không ?
- Dạ, thưa bà. Đúng vậy.
- Xin ông đưa áo cho tôi, và mời ông bước vô bàn trong.
- Cảm ơn bà.
Minh Yên đưa Tân Nhựt ngồi vào bàn. Tân Nhựt nhận ra giọng nói của Minh Yên. Ông nghi ngờ, nhưng vì lịch sự nên không dám hỏi. Minh Yên mỉm cười:
- Nhựt Lan, không nhận ra em sao?
Tân Nhựt xoa hai bàn tay, đôi mắt sáng lên, cười cười:
- Thôi, gọi tôi là anh Nhựt được rồi.
- Còn em là, cô Minh Yên nha!
Tân Nhựt vui vẻ và trong lòng rất sung sướng, ông ráng hạ giọng nói như đàn ông, nhưng vẫn còn giọng hơi the thé:
- Thiệt, trên cõi đời không thể tưởng tượng được nổi, phải không Minh Yên?
(...)
Chị Hai Sâm bước ra, Minh Yên giới thiệu. Rồi họ kêu canh chua, cá kho tộ ăn với cơm. Bữa cơm thuần túy Việt Nam, mà từ lâu cả hai người không được ăn. Vì đàn ông sống độc thân thường hay làm biếng nấu nướng. Còn người đàn bà kia thì ở với đầm! Sau khi ăn cơm xong, Minh Yên kể lể chuyện vừa xẩy ra hồi trưa này. Tân Nhựt nghe hết sự tình, ông mở lời mời Minh Yên về nhà. Trong hoàn cảnh, nước đường cùng, Minh Yên như con thuyền bị sóng gió giữa biển cả, mà Tân Nhựt là chiếc phao cứu vớt đời nàng. Nên nàng không chút ngần ngại, mà nhận lời ngay.

*
Minh Yên về nhà Tân Nhựt, hai người ngồi bên nhau tâm sự những chuyện đã qua. Minh Yên kể lể:
- Hơn hai mươi bốn năm về trước, gia đình em; ba, má và chị Minh An kéo xuống miệt Cần Giờ vượt biển.
Tân Nhựt giựt mình vội hỏi:
- Hả, Minh An là chị của em? Có phải con gái của ông Lý Minh Tịnh không?
- Dạ, đúng. Ủa, anh có quen biết gia đình em sao? Làm gì anh ngạc nhiên dữ vậy?
- Có... Nhưng không. Không có gì. Thôi, em kể tiếp đi.
- Anh biết không? Tất cả trên chiếc ghe tam bản khoảng ba chục người. Nhưng vừa ra khỏi hải phận Việt Nam, thì bị bão lớn làm đắm thuyền. Mấy tiếng đồng hồ sau, cũng may nhờ có chiếc tàu hàng của Pháp đến cứu vớt, nhưng chỉ còn sống sót được chín người, trong đó có em. Còn cha, mẹ, chị Minh An và những người khác bị chìm dưới đáy biển, làm mồi cho cá mập... Kinh hoàng lắm anh ơi! Sao em không chết chung với gia đình...
Kể tới đây, Minh Yên ôm mặt khóc thút thít, nghẹn ngào nói tiếp:
- Sau mấy tháng ở trong trại ... Rồi em được chánh phủ Pháp nhận về cho tị nạn. Lúc đầu có tiền trợ cấp và cho đi học Pháp Văn, rồi học nghề "kết xe. Trong suốt hai mươi mấy năm trời, em sống bơ vơ, phiêu bạt giữa thủ đô hoa lệ này. Em gặp lắm điều buồn khổ, bao cạm bẫy, lừa lọc... Rồi một buổi chiều hè, cách đây hơn ba năm, em đang ngồi trong quán rượu ở Khu Opéra, em và bà Marie làm quen với nhau... Kể từ đó, em thay đổi cuộc sống...
Tân Nhựt nghe Minh Yên kể, ông rất xúc động. Bao nhiêu oán hận khi xưa đều tiêu tan hết. Ông đứng lên, đi lấy quyển album cũ kỹ, lật đến tấm ảnh của ông và Minh An chụp chung ở Công Viên Nguyễn Huệ khi xưa, chỉ cho Minh Yên xem. Minh Yên nhìn hình chị mà nước mắt tuôn tràn:
- Vậy là khi xưa, anh và chị Minh An yêu nhau à? Rồi vì sao mà không thành hôn?
- Câu chuyện dài dòng lắm. Để rồi từ từ, anh sẽ kể cho em nghe. Vì lúc ấy, em còn nhỏ xíu.
- Đúng rồi. Chị Minh An lớn hơn em mười mấy tuổi
- Minh An bằng tuổi anh; à, Minh An có chồng, con gì không em?
- Chị em lấy chồng, thì không đầy một năm anh rể bị tai nạn chết. Cũng may không có con.
Tân Nhựt thở ra, nhích lại gần Minh Yên và nói:
- Mọi chuyện đau buồn, em hãy cho vào dĩ vãng đi. Anh muốn hỏi em chuyện này.
- Chuyện gì vậy anh?
Tân Nhựt nắm tay Minh Yên, lòng hơi ái ngại, ông nghĩ:"Mình muốn nói, mình yêu nàng. Không biết nàng có cho mình sổ sàng hay lợi dụng gì không đây ? Chắc, nàng cũng có cảm tình nhiều với mình?"
Minh Yên thấy Tân Nhựt nín thinh, nàng lắc tay và hỏi:
- Kìa, anh đang suy nghĩ gì, mà không nói cho em nghe?
Tân Nhựt nói nhanh:
- Anh yêu em, và muốn cưới em làm vợ!
Minh Yên nhìn Tân Nhựt gật đầu và ngả người vô ngực ông.
- ...... !
Tân Nhựt nghe tâm hồn khoan khoái:
- Cảm ơn em đã tin tưởng anh... Anh sẽ thu xếp mọi việc trong vòng sáu tháng. Đến hè, chúng mình đổi nhà ra ngoại ô ở cho yên tịnh. Đừng nên ở trong Paris nữa.
- Mọi sự, em để cho anh quyết định. Mà vì sao, anh không thích ở trong Paris?
- Vì... Paris có quá nhiều kỷ niệm buồn. Ra ngoài đó, hằng ngày anh sẽ làm "Hoàng Hậu Josephine" đệm dương cầm. Còn em là "Hoàng Đế Napoléon" hát cho anh nghe nha!
- Trời ơi ! Sao anh muốn chúng mình giả trai, giả gái nữa?
- Thì... thì để nhớ kỷ niệm của chúng mình gặp nhau. Em đồng ý với anh chứ?
- Dạ, đồng ý. Và, em sung sướng được trả món ‘’nợ tình’’ mà chị Minh An thiếu anh khi xưa.
- Không. Chẳng có nợ nần gì cả. Ngược lại chúng mình còn phải mang ơn Minh An. Có lẽ, nàng xui khiến cho hai chúng ta cứu giúp lẫn nhau đó em à! Đời anh, nay đã có em, thế là anh được trở về nguồn gốc, như thuyền cặp BẾN XƯA: "Ta về, ta tắm ao ta. Dù trong, dù đục, ao nhà vẫn hơn." Có phải vậy không... ông... Minh... Yên?
Ánh mắt Minh Yên tràn đầy hạnh phúc, nàng mỉm cười đáp lại:
- Dạ, đúng rồi đó...bà... Nhựt... Lan à!

*
"Ngẫm hay muôn sự tại trời
Trời kia đã bắt làm người có thân
Bắt phong trần, phải phong trần
Cho thanh cao, mới được phần thanh cao..."
("Kiều"-Nguyễn Du)

Việt Dương Nhân
(Ngoại ô Paris, Ivry s/Seine, Bạch Am, đêm hè 12-07-.2003)

Em Mãi Yêu Anh


Sài Gòn, giữa mùa hè trời nóng bức, những cây điệp tàn nào tàn nấy thật to lớn, hoa đang nở rộ màu hồng tươi thắm làm rực rỡ cả hai bên Đại Lộ Thống Nhứt.

Ngọc và Bích, hai cô gái khoảng mười chín hai mươi tuổi, đang đèo nhau trên chiếc Honda đàn bà màu xanh đọt chuối. Hai cô ăn mặc theo thời đại, quần "sọoc" màu trắng, áo sơ mi ca rô ngắn tay hai vạt trước cột tréo lại. Cả hai cô đều có mái tóc dài cột đuôi ngựa, đánh son phấn đơn sơ, miệng nói nói cười cười. Sắc vóc cô nào cô nấy rất hấp dẫn và xinh xắn.

Chiều nay Bích và Ngọc rủ nhau đi dạo trong Sở Thú (Thị Nghè). Đến nơi Ngọc dắt xe đi gởi, Bích móc bóp lấy tiền mua vé vô cửa. Hai cô đi chậm chậm, rồi định quẹo vô Viện Bảo Tàng. Bất chợt Ngọc núp phía sau lưng Bích. Bích quay sang liền hỏi:
- Mầy làm gì vậy Ngọc?
- Gặp người quen.
- Làm gì mầy sợ dữ vậy?
- Tại bữa hỗm, tao cho hắn "lèo."
- Ai vậy?
- Mầy không biết đâu.
- Cha, 'kép' mới há!
- Kép đâu mà 'kép.'
- Đâu, hắn đâu?
- Kia kìa, hắn đang ngồi trên băng dài đọc sách đó.
Bích nhìn nhìn, rồi nói liền:
- Ai mà trông giống anh Thạch quá cà!
- Ủa, mầy biết anh ấy hả Bích?
- Biết hồi mấy năm trước.
- Mầy quen anh ấy như thế nào vậy?
- Tao có kể cho mầy nghe rồi.
- Ối, làm sao mà tao nhớ được.
- Mầy quen với anh ấy, sao hỗm rày mầy không nói cho tao nghe?
- Hôm trước mầy đi chơi hay thăm bà con ở Cần Đước, Cần Giuột gì đó. Ở nhà một mình, tao buồn tình nên thả bộ đi lang thang ra ngoài miệt Nguyễn Huệ - Tự Do. Anh ấy lại làm quen và mời tao đi ăn cơm ở Nhà Bè. Nhưng tao cho hắn "lèo."
Bích cười ngất và nói:
- Mầy lại tái diễn cái màn đó nữa. Tối ngày mầy cho người ta "lèo" hoài. Rồi thấy họ, mầy lại trốn. Để tao kêu ảnh nha!
- Thôi, thôi kỳ lắm!
- Kỳ cái gì... Anh Thạch! Anh Thạch!
Kêu xong, Bích dấu mặt. Thạch nghe tiếng con gái gọi tên mình, cậu giựt mình ngó dáo dác. Vừa nhìn thấy Ngọc, Thạch vội đứng lên đi tới:
- Chào cô Ngọc... và chào... cô Bích!
Bích tươi cười:
- Dạ, chào anh Thạch. Lâu quá ha! Dạo này anh ra sao?
Ngọc liền hỏi nhanh:
- Hai người quen nhau thân lắm hả?
Bích gật đầu:
- Tao đã kể cho mầy nghe hồi tao mới quen với mầy đó.
- Vậy hả?
Thạch cười và nói :
- Trời nắng nóng quá, mời hai cô ra ngoài uống nước mía với tôi nha.

Ngọc nhìn Bích, cả hai cùng gật đầu. Sau đó, ba người đi tà tà ra xe nước mía bên lề đường Nguyễn Bỉnh Khiêm. Họ kê vài cái bàn thấp và cả chục chiếc ghế đẩu lùn lùn cho khách ngồi nghỉ chân và uống nước. Nãy giờ Bích muốn hỏi thăm Cường, mà cô cứ ngập ngừng. Nhưng cuối cùng cô hỏi:
- Anh Thạch có thường gặp anh Cường không?
Ngọc nghe tên Cường, cô liền nói:
- A ha, thì ra anh Thạch là bạn của anh Cường... Tao nhớ rồi.
Thạch chưng hửng, cậu thoáng nghĩ trong đầu: "Mới có mấy năm qua, mà ngày nay Bích thay đổi rất nhiều, từ dáng vóc đến cách ăn diện, lời nói cũng dạn mồm, dạn miệng. Bữa hỗm Ngọc nói với mình là nàng có một cô bạn ở chung và có cửa tiệm trong Chợ Lớn, mà không biết tiệm gì cà?". Thạch quay sang trả lời câu hỏi của Bích:
- Dạo này thằng Cường biệt phái miệt Tân An. Nó sắp lên Trung Úy rồi.
Bích hỏi :
- Còn anh! Anh còn ở trong lính không?
- Vẫn còn. Nhưng tôi ở Sài Gòn.
Ngọc nhìn Thạch và mỉm cười:
- Cha, chắc anh là lính "kiểng" phải không? Nhìn anh giống như Công Tử Bột, chớ chẳng thấy lính tráng gì hết.
Thạch ngập ngừng cười cười:
- ... Gần như vậy... Cha mẹ tôi không muốn tôi đi lính xa thủ đô. Này, hai cô có tiệm gì ở miệt Chợ Lớn, mà đường nào vậy?
Bích nhìn Ngọc. Ngọc nháy nháy mắt. Bích tức cười trong bụng, nàng liền nói:
- Tiệm "Ngân Hà", đường "Tề Thiên" đó anh Thạch à!
Ngọc liếc Bích và cũng tức cười:
- Xin lỗi anh. Tại bữa hỗm anh hỏi em làm gì. Em nói đại đó, chớ không có tiệm gì hết. Nay xin đính chánh lại nghe.
- Vậy hai cô làm... Thôi, sao tôi tò mò quá! Hôm nào hai cô rảnh, cho chúng tôi mời đi ăn cơm một hôm được không?
Ngọc hỏi :
- Chúng anh? Ai nữa vậy?
- Cường... nó là... là...
Bích liền cắt lời Thạch:
- Là... người em ... ghét nhứt đời đó.
Thạch lắc đầu và cười:
- Ghét... ghét mà gặp tôi là hỏi thăm... liền.
Bích hơi mắc cỡ và nói :
- Thì... thì tại em thấy anh, bỗng em chợt nhớ đến anh Cường vậy thôi. Chớ... chớ...
Ngọc cướp lời :
- Chớ không phải... mầy nhớ lại hương xưa sao ?
Bích đập vai Ngọc:
- Thôi Ngọc ơi ! Mầy chọc 'quê' tao hoài...
Những ly nước mía đã cạn queo. Thạch hỏi:
- Hai cô uống thêm gì nữa không?
- Dạ, thôi đủ rồi.
Thạch đứng dậy trả tiền. và hỏi:
- Hai cô ở đâu, cho xin địa chỉ, số điện thoại được không?
Hai cô nhìn nhau. Ngọc nói:
- Có gì mà không được. Nè, tụi em ở... ‘’nghèo’’ lắm đó nghe !
- Nghèo giàu là nghĩa lý gì hai cô ơi!
Ngọc nháy mắt, ý bảo Bích viết địa chỉ, vì nàng học hành chỉ biết đọc chớ viết thì dở lắm. Bích mở bóp lấy cây viết Bis và xé miếng giấy nhỏ viết đưa cho Thạch. Thạch lấy đọc sơ, và nói:
- Ủa, hai cô ở "Building Kim Long?" Nè, có điện thoại không?
Bích trả lời :
- Điện thoại chỉ ở dưới gác gian, chớ không có trong phòng. Thôi, tụi này phải về. Hôm nào sẽ gặp lại anh nha!
- Tạm biệt hai cô!

Cả ba chia tay nhau. Bích và Ngọc đi lấy xe vọt về. Còn Thạch đi đến chiếc xe hơi hiệu "Fiat..." màu trắng. Thạch vô ngồi trong xe, cậu nghĩ: Mình phải gọi thằng Cường về Sàigòn vài ngày mới được. Mình biết nó còn yêu Bích lắm. Lúc nào gặp mình, nó cũng nhắc tới Bích, và nó luôn hy vọng sẽ có ngày gặp lại nàng." Sau đó, Thạch lái xe trực chỉ về Cư Xá Lữ Gia (Phú Thọ). Về nhà tắm rửa thay đồ xong. Thạch liền ngồi vào bàn giấy viết thơ cho Cường gởi đi cấp tốc.
Qua tuần sau, Cường nhận được thư của Thạch, chàng mở ra đọc:

Phú Thọ, ngày... tháng... năm 19...
Việt Cường bạn hiền,
Tao viết thư này cho mầy biết một tin thật vui. Tao vừa gặp lại Bích hồi xế trưa này. Nàng có hỏi thăm về mầy. Vậy thì chừng nào mầy trở về Sài Gòn nhớ cho tao hay liền. Và luôn đây, tao ghi địa chỉ của Bích. Nếu mầy muốn viết thư cho nàng, thì mầy cứ viết. Nàng có cô bạn người miền Trung coi cũng được lắm...
O.K. vài hàng cho mầy. Chúc mầy mạnh khoẻ vui vẻ. Trả lời cho tao gấp nha.
Bạn mầy
Bảo Thạch

Đọc xong lá thư, Cường nghe trong lòng như bắt được vàng. Chàng gọi điện thoại cho Thạch, nói là chàng sẽ giàn xếp xin về Sài Gòn vài ngày tới.

Mấy ngày sau, Cường lái chiếc xe Jeep từ Tân An về thẳng nhà của Thạch. Hai người bạn gặp nhau, rồi dự định tối đi đến "Building Kim Long" ở đường Lê Thánh Tôn tìm gặp Bích và Ngọc. Cường thay bộ đồ lính ra. Rồi mặc áo sơ mi dài tay màu xanh da trời, quần Tây màu xám đậm. Còn Thạch mặc áo sơ mi trắng, quần xanh dương. Trông hai cậu như học sinh thuở nào. Xong xuôi, cả hai đi ra xe chạy đến nơi. Thạch và Cường leo lên từng lầu ba gõ cửa. Vì không hẹn trước, nên họ cũng sợ hai cô vắng nhà. Còn Ngọc và Bích đang sửa soạn đi làm. Bích đang soạn áo quần, nàng nghe có tiếng gõ cửa, cô hỏi Ngọc :
- Ai mà gõ cửa giờ này vậy kìa?
- Thì mầy cứ đi ra mở cửa coi ai?
Bích mở hé cửa, nàng sửng sốt muốn hét lên, rồi dường như lưỡi cứng đơ, nàng nói cà lăm :
- Trời... đất ơi! ... Hai... anh... đi đâu giờ này... vậy?
Ngọc nghe vậy, nàng hỏi :
- Ai vậy?
Bích nói như bị nghẹn cổ:
- Anh... Thạch và ... anh ... Cường.
Ngọc đứng lên và nói:
- Bình tĩnh. Bình tĩnh mà mời vào. Mầy làm gì cà lăm vậy Bích?
Bích mở cửa toẹt ra:
- Dạ, dạ... mời hai anh vô... Nhà tụi em chật chội lắm nha!

Cường vừa gặp lại Bích, người yêu cũ, cậu cũng mang tâm trạng như Bích nên không nói được lời nào cả. Còn Thạch thì tự nhiên hơn. Cậu giới thiệu Ngọc cho Cường biết, rồi kéo ghế ngồi và bảo Cường ngồi ghế bên kia, Thạch gãi đầu cười cười:
- Hai cô đi đâu mà diện đẹp quá vậy?
Ngọc nhìn Bích, cả hai chẳng muốn trả lời câu hỏi của Thạch. Cường cứ nhìn Bích mà vẫn im lìm.
Tự nhiên trong căn phòng im lặng. Không khí như đang có tia nắng chiếu vào làm ai cũng nghe nung nóng từ trong lòng lẫn thể xác. Trên gương mặt Bích hai gò má ửng hồng. Thạch thấy vậy, cậu muốn đánh tan cái bầu không khí im lìm kia, cậu hỏi tiếp:
- Hai cô có rảnh, cho tụi này mời đi ăn cơm tối nay được không?
Ngọc chần chờ, rồi hỏi Bích:
- Sao, nàng Bích?
Bích nhìn xuống đất, rồi ngước mặt lên cố trấn an tinh thần, nàng mỉm cười hỏi Ngọc:
- Còn mầy. Mầy tính sao Ngọc?
- Thôi, mình nghỉ làm một bữa nha!
Thạch hỏi nhanh:
- Ủa, các cô đi làm gì ban đêm?
Ngọc nín thinh. Còn Bích thì hơi do dự một chút. Rồi cô trả lời câu hỏi của Thạch:
- Tụi này làm đêm.
Cường và Thạch ngạc nhiên, Thạch hỏi:
- Làm ở đâu?
Ngọc hơi ngại, Bích vọt miệng:
- Vũ trường.
Ngọc chau mày:
- Mà anh hỏi để làm gì?
- Thì... thì...
Cường cướp lời:
- Thì ... nó muốn đến đó nhảy đầm.
Bích cười:
- Bộ anh thích mấy chỗ đó lắm hả?
Cường bị Bích hỏi một câu hơi gắt. Còn Ngọc thì tĩnh bơ, nàng nói:
- Nếu anh thích thì bữa nào đến chơi. Nhưng nhớ là ở nơi đó các anh làm khách, chớ không là bạn bè gì ráo à.
Thạch nghe Ngọc nói vậy, cậu không thích chút nào. Nhưng cũng chịu thua thôi. Thạch đổi đề tài:
- Thôi, bỏ qua chuyện vũ trường đi. Nè, tối nay tụi này muốn mời Ngọc và ích ra ngoại ô dùng cơm nơi nhà hàng có ca nhạc. Hy vọng không bị từ chối!
Bích hỏi nhanh:
- Nhà hàng nào vậy anh Thạch?
- Thiên Thai!
Cường nhìn Bích, hai người đều mỉm cười. Ngọc cũng tươi lên:
- Ừa, thì đi. Đi lên đó thử coi. Tụi em có nghe tiếng mà chưa lần nào có dịp được đi...

*
Hơn hai năm trước đây, Bích là một cô gái mười bảy tuổi, đang làm cho tiệm "Thái Thành," chuyên buôn bán than, củi, gạo, nước mắm... Tiệm nằm bên hông chợ Bà Chiểu. Một hôm bà chủ sai Bích đi đòi tiền gạo bên nhà hai chị em Thanh và Cường. Thanh là thợ may, nhà nghèo, nhưng cũng ráng nuôi Cường ăn học. Khi đến đòi tiền mà nghe chị ấy than thở quá, Bích quay trở về và nói với chủ là người ta hẹn tới đầu tháng. Khi đến đầu tháng bà chủ cũng bảo Bích đi đòi tiền nữa. Rồi cũng như tình trạng háng trước. Trên đường trở về, Bích suy nghĩ: "Mình vừa lãnh lương tám trăm đồng. Mình sẽ trả tiền gạo dùm chị Thanh." Nghĩ thế, Bích liền mở kim tay móc trong túi ra đếm đủ ba trăm đồng, rồi cầm trong tay, về đến nhà Bích đưa cho bà chủ. Nàng nói là chị Thanh trả tiền gạo.
Cường và Bích, cả hai đều để yêu nhau lâu rồi. Nhưng chỉ thơ từ thôi. Vào một đêm trăng lờ mờ Cường và Bích hò hẹn ra bờ sông Thị Nghè để tâm sự... Rồi đến lúc trăng lặn, sao chìm, Bích và Cường dắt tay nhau về ngồi cạnh gốc cây sung sau hè, hai cô cậu đang ôm nhau mùi mẫn say mê... Thình lình chị Thanh bắt gặp. Chị ta mắng chửi Bích là cô gái hư... Và cấm Bích đến nhà chị. Bích mắc cỡ, ngậm ngùi, miệng chẳng nói được lời nào. Còn Cường cũng sợ chị mình, nên cậu trốn tránh Bích từ đó. Bích thất vọng và buồn cho thân phận mình. Mấy tháng sau, Bích xin nghĩ làm ở tiệm "Thái Thành." Cô qua Sài Gòn tìm việc khác. Rồi dòng đời đưa đẩy Bích gặp Ngọc và đi làm ban đêm.

*
Bích và Cường đã cách biệt mấy năm. Giờ đây Bích gặp lại Cường. Nàng cảm thấy lòng mình xôn xao, chao động. Bao năm qua chuyện buồn do chị của Cường gây ra. Bây giờ lòng Bích cũng đã phôi phai.

Bích và Cường gặp lại nhau. Thời gian êm đềm trôi chảy hơn một năm. Bích với Cường và Ngọc với Thạch là hai cặp nhân tình yêu nhau tha thiết. Cường thường về phép để gặp người yêu. Một hôm Thạch rảnh rang, chàng lái xe xuống Tân An thăm Cường. Hai người kéo ra ngoài chợ ăn uống và chuyện trò. Thạch hỏi Cường:
- Mầy có tính gì với Bích không?
- Còn mầy, mầy định như thế nào với Ngọc?
- Tao chịu hết nỗi rồi!
- Cái gì vậy ?
- Đêm đêm nàng đi làm trong đó đó. Tao... tao...
- Mầy ghen hả?
- Ghen thì cũng ghen ghen một chút. Nhưng... còn mầy?
- Tao thì thấy thường thôi. Tao định chờ khi giải ngũ xong, tao sẽ cưới Bích.
- Tao muốn Ngọc ngưng đi làm đêm rồi tao sẽ cưới nàng.
- Mầy có nghĩ, ba má mầy sẽ không chịu cưới Ngọc không?
- Tao chưa dám nghĩ. Còn chị mầy?
- Tao đã tính xong rồi.
- Hả, mầy tính sao?
- Chị tao đã tuyên bố, nếu tao lấy Bích thì chỉ từ tao luôn.
- Mầy bằng lòng như vậy à!
- Mầy cũng biết câu chuyện năm xưa rồi.
- Ờ, thì ra mầy muốn trả ơn Bích à!
- Trái tim tao yêu nàng, còn lý trí tao thì nhớ ơn nàng. Hai thứ cộng lại. Nên tao không ngần ngại để cho chị tao từ tao. Còn mầy kìa... Tao nghĩ mầy không dám...
Thạch bóp trán, và nói:
- Vì vậy, tao mới muốn Ngọc nghỉ làm trước đã.
- Mà mầy có nói với Ngọc chưa?
- Có nói sơ sơ, mà nàng bảo phải ráng làm thêm vài năm nữa.
Cường làm như suy nghĩ lo lắng dùm bạn, chàng nói:
- Mầy muốn Ngọc nghỉ làm dễ mà.
- Theo tao thấy không dễ đâu Cường à!
- Thì mầy hỏi thẳng Ngọc, coi sỡ hụi của nàng bao nhiêu một tháng. Lúc đó mầy định liệu mà "chung" cho nàng.
- Cha, sao khó hỏi như vậy quá Cường ơi!
- Nếu mầy ngại thì tao nhờ Bích hỏi thử coi Ngọc có chịu không nha?
- Ờ, được à! Nhưng khoảng sáu nữa ba má tao mới sang phần hùn qua tên tao. Lúc đó mới "chung" cho nàng được.
- Lo gì. Mầy cứ hỏi thử coi và luôn tiện đo lường coi tình yêu của Ngọc đối với mầy cỡ nào.
Thạch đập vai Cường và nói :
- Mầy thiệt là già kinh nghiệm đời và hiểu cả tâm tánh đàn bà, con gái nữa. Ô kê, tao nghe lời mầy. Ý, còn chuyện của mầy với Bích?
- Bích hả? Tuy thấy nàng bề ngoài cứng cõi, nhưng tâm hồn thì yếu đuối giàu tình cảm lắm. Mọi sự nàng cho quyền tao quyết định.
- Ô kê, vậy thì mầy nhờ Bích hỏi Ngọc cái vụ đó dùm tao nha.
- Ừa, tao sẽ cố gắng.

Đàng này, Bích và Ngọc cũng suy nghĩ, tính toán lung tung. Nhưng cuối cùng Ngọc vẫn muốn tiếp tục đi làm để có đủ tiền sang một tiệm nhỏ nhỏ buôn bán tự lập.

Một buổi sáng Bích nhận được thư của Cường, cậu cho hay là được phép về Sài Gòn vào cuối tuần. Chiều Bích xuống nhà gọi điện thoại cho Thạch để chuẩn bị kéo nhau đi ăn chiều Thứ Bảy. Tới chiều Thứ Bảy Thạch chờ mãi gần chín giờ tối mà chưa thấy Cường về. Thạch viết giấy để lại nhà và dặn chị làm, nếu Cường có về thì chị bảo cậu đến "Building Kim Long." Thạch lái xe chạy đến gặp Bích và Ngọc. Ba người đều nóng ruột chờ Cường. Họ đợi tới hơn mười giờ mà không thấy Cường. Đành kéo nhau ra quán gần chợ Sài Gòn ăn. Ăn xong gần tới giờ giới nghiêm, Thạch ra về. Bích và Ngọc lên nhà. Bích nghe trong lòng lo lắng cho Cường, nàng nói với Ngọc:
- Lạ thật! Anh Cường chưa lần nào trễ hay sai hẹn bao giờ. Nhưng sao tao lo quá hà Ngọc à!
- Chắc bị kẹt gì đó rồi. Thôi, đi ngủ Bích ơi!
- Mầy ngủ đi. Còn tao chắc là không ngủ được đâu!

Đêm nay, Thạch về nhà lòng cũng lo lắng cho Cường không ít. Sáng cậu thức dậy sớm, chờ cỡ chín giờ để gọi điện thoại xuống Tân An thăm hỏi tin tức của Cường. Người ta cho biết, là Cường đi "ba trui" dẫm trúng mìn, bị thương khá nặng đã chở lên bệnh viện Cộng Hòa ngày hôm qua. Nghe tin sét đánh. Thạch tức tốc chạy vô bệnh viện. Tìm tên Cường xong, Thạch đi kiếm phòng. Cường nằm trong phòng hồi sinh. Thạch nhìn bạn bị băng bó và dây ống giăng khắp mình, Cường mở mắt yếu ớt nhìn thấy bạn, rồi lắc đầu chớ không nói chuyện nổi.
Thạch ngồi bên cạnh Cường một lúc, cậu nắm tay Cường và hỏi:
- Cường, mầy nhận ra tao không? Tao đi cho Bích hay nha?
Cường gật đầu. Thạch từ giã bạn, đi cho Bích và Ngọc hay tin. Bích và Ngọc nhờ Thạch đưa hai nàng vào bệnh viện thăm Cường. Vào phòng hồi sinh, Bích nhìn Cường mà nàng không sao cầm được nước mắt. Nàng khóc như đứa con nít. Cường nằm thiêm thiếp, vì cậu quá đau đớn nên bác sĩ chích thuốc mê cho đỡ đau. Bích chẳng biết làm gì hơn mà nàng chỉ có khóc thôi. Ngọc cũng chẳng làm gì được, nàng ôm Bích an ủi cô bạn thân.

Một hồi sau, Cường hơi tỉnh lại, cậu mở mắt thấy lờ mờ bóng Bích. Bích nắm tay Cường, Cường cố gắng siết mạnh tay Bích mà nước mắt tuôn ra và lắc đầu. Vài phút sau Cường buông thả tay Bích. Đôi mi của Cường từ từ khép kín. Bích thất thần hét lên và ôm Cường khóc nức nở... Thạch hốt hoảng, vội vàng bấm chuông gọi khẩn cấp bác sĩ. Bác sĩ và y tá chạy vào. Bác sĩ đo tim, bắt mạch, ánh mắt của ông không mấy gì lạc quan cho lắm. Ông nhìn Bích, Ngọc, Thạch, và nói lời trấn an:
- Xin, các cô, cậu đừng lo. Thiếu Úy vẫn còn sống!
Bích khóc và gào thét lên
- Sao anh đành bỏ em! Anh Cường ơi! Em mãi yêu Anh mà.

Việt Dương Nhân
(Tưởng niệm cố Trung Úy Lê Th Nguyên, QLVNCH)
(Ngoại ô Paris, Ivry s/Seine, đêm buồn 29-06-2002)

"Ai Khổ Hơn Ai"


Caroline_vdn


Hai gia đình, Lý Trọng Nhân và Trương Độ Lượng, trước kia là tình bạn thâm giao. Nay thì kết tình sui gia thắm thiết hơn. Họ thuộc thành phần tư chức bậc trung trung, làm việc cho ngân hàng SàiGòn, tại góc hai Đại Lộ Nguyễn Huệ, Lê Lợi. Lý Trọng Nghĩa và Trương Hải Hà là con của hai gia đình trên. Đôi vợ chồng trẻ yêu nhau tha thiết, đã cưới nhau được ba năm mà vẫn chưa có đứa con nào thì biến cố 30-4-1975 xẩy ra. Cha mẹ hai bên điều thúc dục con chạy xuống tàu vượt biển. Một thời gian ngắn ở trên đảo... Rồi được nước Pháp cho tị nạn cộng sản, tạm cư ở vùng Normandie (Le Havre) vào đầu năm 1976. Trình độ học vấn của Trọng Nghĩa tới Tú Tài đôi chương trình Pháp.

Sau mấy tháng ở trong trại tị nạn, hai vợ chồng Trọng Nghĩa được một gia đình bà con bảo lãnh lên Paris. Vì họ đã từng đi du học trong thập niên 1960, rồi lập nghiệp luôn trong khu La Tinh Quận 5. Sau khi lo giấy tờ hợp lệ xong, Trọng Nghĩa ghi tên vào trường học ngành chuyên viên điện tử (informatique), do chánh phủ Pháp đài thọ và trợ cấp chút ít tiền. Ban ngày Trọng Nghĩa đi học, ban đêm cậu đi làm nhân viên soát vé cho những rạp xi nê ở khu Montparnasse. Còn Hải Hà thì đi học Pháp Văn.

Bốn năm sau, Trọng Nghĩa lấy được bằng cấp tương đương kỹ sư và đi làm cho hãng ‘’IBM’’ ngoại ô Paris, gần Porte de Maillot, lương bổng khá cao. Bấy giờ hai vợ chồng mướn nhà ra ở riêng trong Quận 17 Paris cho gần sở làm.

Bao năm tháng, hai vợ chồng Trọng Nghĩa - Hải Hà sống trong hạnh phúc tuyệt vời... Nhưng vẫn không có con!

*
Đầu mùa xuân Paris, năm 19... mà khí hậu có hôm vẫn còn lạnh buốt. Tuy vậy, hai bên lề đường đã có những cây ngô đồng lú nhú đâm chồi nẩy đọt... Hải Hà nhìn đồng hồ đã hơn hai mươi giờ đêm mà chưa thấy chồng về, trong lòng hơi lo lo. Bất chợt tiếng chìa khóa mở cửa... Hải Hà vui lên, biết ý chồng mình thường thích uống si rô bạc hà pha với nước suối ‘’Vittel’’ khi về đến nhà. Nàng bưng ly nước màu xanh xanh để trên "salon," miệng tươi cười, hỏi chồng:
- Chắc trong hãng có nhiều việc lắm, nên anh về trễ hơn mọi hôm phải không anh?
Trọng Nghĩa nhìn vợ và cười cười, đưa tay kéo Hải Hà ngồi bên cạnh, vuốt tóc nàng và nói nhỏ nhẹ:
- Có chút vấn đề thôi. Anh xin lỗi em. Anh để cho em đợi. Vì anh không điện thoại về cho em hay.
Hải Hà đưa tay bụm miệng Trọng Nghĩa và ngả đầu vào ngực chàng:
- Em nào có bắt lỗi anh đâu. Nhưng lần sau, anh nhớ nhín chút thì giờ gọi điện thoại về nhà cho em hay là đủ rồi. Thấy anh về trễ, em hơi lo thôi.
Trọng Nghĩa ôm vợ và xiết chặt vào lòng, nói:
- Rồi, anh hứa sẽ không để em chờ đợi và lo âu nữa.
Chàng hôn vợ thật mạnh:
- Nè, đền một cái, đền thêm cái nữa chịu hôn?

Hải Hà cười sung sướng, rồi đứng lên đi ra sau bếp dọn cơm. Trong khi ăn cơm, Trọng Nghĩa nhìn vợ, lòng cảm thấy ray rứt và tự hối, ‘’Giây phút ’cơn...lòng’ nổi lên, mình không kềm chế được. Mình đã lỡ có con với Thùy Duyên rồi. Mình đâu có yêu nàng bằng yêu Hải Hà. Nhưng mình phải ráng cố gắng giữ kín không cho Hải Hà biết. Và mình cũng phải dàn xếp với Thùy Duyên, cho nàng tự biết nàng là kẻ đến sau. Bé Trọng Hậu mới chào đời mà đã gặp cảnh trái ngang rồi. Thật tội nghiệp cho cả ba người. Trời ơi ! Tội lỗi này là do chính tôi gây ra...’’ Hải Hà thấy chồng đang suy tư, nàng đưa ánh mắt hồn nhiên, hỏi chồng:
- Bộ trong hãng có chuyện gì quan trọng phải không anh?
Trọng Nghĩa làm tỉnh :
- Thì em cũng biết mà. Việc làm trong sở đôi khi cũng phức tạp, rắc rối với các nhân viên dưới quyền anh. Anh... anh phải ở lại họp.
- Vậy, thì anh đổi hãng khác đi!
- Anh nghĩ, đi đâu cũng vậy thôi. Bộ em thấy anh lo hả?
- Dạ.

*
Năm, tháng trôi qua, nay bé Trọng Hậu được năm tuổi. Một hôm Thùy Duyên chịu hết nổi cảnh không chồng mà có con. Nàng điện thoại hẹn với Trọng Nghĩa đến hãng ăn cơm trưa. Vừa ăn xong, Thùy Duyên đưa ra điều kiện:
- Anh mà không ly dị với vợ anh thì em sẽ bồng con đi biệt tích.

Trọng Nghĩa nghe Thùy Duyên nói thế, chàng nghe lòng đau như dao cắt ruột. Với bản chất đầy nhân hậu, cứng rắn và cương trực, nhưng vì một phút yếu lòng nên bị Thùy Duyên gài bẫy cho dính có con. Bây giờ đứng trước một hoàn cảnh khó xử. Trọng Nghĩa nhìn thẳng vào mắt Thùy Duyên, nghiêm trang hỏi:
- Tại sao hôm nay em lại đổi ý vậy? Anh đã nói với em nhiều lần rồi, là anh không bao giờ bỏ vợ anh được. Hải Hà là kẻ vô tội. Anh yêu nàng cũng như anh yêu em. Chính anh là kẻ có tội đây. Tội nghiệp nhứt là bé Trọng Hậu. Anh lo cho em và con đầy đủ mà.
Trọng Nghĩa ôm ngực và thở ra, nói tiếp:
- Cũng may là Hải Hà hiền lành và ngây thơ. Nàng không hề để ý hay kiểm soát tiền bạc trong "công băng." Anh mong em giữ lời hứa như buổi ban đầu đi.

Thùy Duyên không quên lời mình đã hứa. Nhưng vì quá cô đơn và đôi khi lửa ghen (ngược) không dập tắt được. Thùy Duyên ngồi khóc cho qua cơn đau khổ. Nàng chậm nước mắt, rồi gật đầu:
- Vâng ! Em xin lỗi anh. Em cố gắng giữ lời hứa.
Trọng Nghĩa nắm tay Thùy Duyên:
- Anh mang ơn em nhiều thứ; em đã giữ gìn sự bình yên cho Hải Hà bao năm nay, và lo cho con chu đáo... Thôi, đến giờ anh vô sở, em về đi nha!

Thùy Duyên gạt lệ ra về, trong lòng mang bao nỗi niềm chua xót...

*
Đầu thập niên 1990, Trọng Nghĩa lo giấy tờ cho cha mẹ đoàn tụ sang Paris sống chung với vợ chồng chàng. Vài năm sau, buổi trưa đang làm việc trong hãng, bỗng nhiên Trọng Nghĩa lên cơn đau tim, chàng ngất xỉu, xe cứu cấp chở vô nhà thương. Sau đó được chữa khỏi. Trong những ngày nằm bệnh viện, chàng cảm thấy mình bị nỗi sầu u uẩn, chẳng biết cùng ai để mà tâm sự? Chàng ra khỏi bệnh viện nằm nhà dưỡng sức. Rồi một ngày thứ bảy đẹp trời, Hải Hà, vợ chàng được chị bạn tên Thương rủ đi dạo phố. Nhân dịp ấy, Trọng Nghĩa mời cha mẹ đi dùng cơm trưa ở một nhà hàng Tây ngoài khu phố Opéra để chàng tâm sự. Bữa cơm Tây soàn soàn vừa xong. Họ đi ra cà phê ‘’La Paix’’ ngồi ngắm những người bộ hành qua lại. Trọng Nghĩa thấy cha mẹ đang vui vẻ, chàng lưỡng lự, rồi mở lời :
- Ba má à! Con có tâm sự riêng, muốn nói cho ba má biết.
Ông bà Lý Trọng Nhân rất ngạc nhiên nhìn con, ông Nhân hỏi nhanh:
- Cái gì? Con có tâm sự riêng tư hả?
Bà Nhân cũng tiếp:
- Tâm sự gì? Hãy nói cho ba má nghe đi. Chứ đừng để trong lòng mà sanh bệnh đó!
Bà Trọng Nhân nghi ngờ, nghĩ, ‘’Chết rồi! Chắc vợ nó có mèo chuột gì đây?’’ Bà nóng ruột quay sang khều vai con:
- Con nói đi. Nói cho ba má nghe coi!
Trọng Nghĩa cố trấn an tinh thần và nói:
- Con... con có một đứa con rơi!
Hai ông bà Trọng Nhân giựt mình. Ông Nhân hỏi:
- Trời ơi! Con có con rơi? Mà trai hay gái, mấy tuổi, tên gì? Hiện giờ ở đâu?
- Dạ, con trai, tên Trọng Hậu. Nay, cũng được hơn mười tuổi rồi ba má à! Mẹ con của bé Hậu ở ngoài Nanterre.
Bà Nhân hỏi nhanh:
- Rồi, vợ con có hay biết chuyện này không?
- Dạ, không.
Ông Trọng Nhân trách con:
- Trời ơi! Con tạo ra cảnh khổ tùm lum rồi! Vợ con là con nhà tử tế, đẹp và hiền lành mà con còn đèo bồng chi cho rối rắm vậy Nghĩa?
Trọng Nghĩa ngồi im lặng. Bà Nhân thấy con bị cha rầy, bà liền đỡ lời cho con trai cưng:
- Thôi ông à! Ông nhẹ lời với con một chút đi. Cái gì cũng do số trời và định mệnh khiến xui mà ông.
- Con biết con có lỗi má à!
Ông Trọng Nhân lắc đầu, than thở:
- Mấy đời trong giòng họ Lý Trọng chưa có ai lầm lỗi mấy chuyện này! Mặc dù, ngày xưa ông nội con (Lý Trọng Từ) làm tới Quan Huyện mà chẳng hề có vợ bé, vợ mọn gì hết. Nay tại sao con phạm lỗi chứ?
Bà Nhân lấy tay vuốt vai chồng:
- Ông! Sao ông cứ trách con mình hoài vậy?
Ông Trọng Nhân có vẻ giận dữ:
- Hứ! Phải còn ở bên nhà là tui bảo nó lên ván cúi xuống cho tui đánh mười roi rồi. Thiệt, tui thật xấu hổ với vong hồn vợ chồng anh Trương Độ Lượng quá đi. Nếu ông bà ấy mà còn sống chắc tui phải quỳ lạy xin lỗi họ rồi đó.
Trọng Nghĩa chẳng dám nói gì thêm. Bà Trọng Nhân an ủi con:
- Chuyện đã dĩ lỡ rồi, con đừng suy nghĩ nhiều mà bệnh tim của con tái phát là khổ hết cả đám nghe con!
Ông Trọng Nhân nghe vợ nhắc đến bệnh tình của con, ông liền nhẹ giọng:
- Ba nghe chuyện của con bất ngờ quá, nên ba bị sốc chút thôi. Ba nói vậy, chứ ba không có trách hờn gì con đâu. Con đừng lo nghĩ nhiều mà hại sức khỏe. Mọi sự, ba má để cho con dàn xếp. Ba mong sao giữa con và Hải Hà được hạnh phúc êm đềm. Nhứt là đừng để cho vợ con hay biết chuyện này... Ý cha! Thật, tội nghiệp cho Hải Hà, con dâu thảo của ba má, và vợ ngoan hiền của con! Rồi thằng cháu nội của ba má phải chịu lênh đênh trên đời này! Thiệt là khổ!
Trọng Nghĩa thở ra:
- Con rất cảm ơn ba má đã thông cảm và cho phép con nói ra hết. Con thấy lòng con được nhẹ bớt phần nào rồi.
Bà Nhân nghe lòng nôn nao, muốn gặp cháu nội đích tôn, bà hỏi dò:
- Nè, hôm nào có dịp, dẫn cho ba má thấy mặt cháu nội coi nha con?
Trọng Nghĩa lắc đầu:
- Chưa được đâu ba má à!
Ông Trọng Nhân thấy con trai mình buồn vì đang gặp tình cảnh trái ngang, ông an ủi con:
- Không sao. Chừng nào con cảm thấy được thì cho ba má gặp. Nhưng nhứt định là phải dấu kín với vợ con nha.
- Dạ, con cảm ơn ba. Thôi, mình về đi ba má!

*
Thắm thoát thời gian bay vèo qua bao năm tháng. Hầu hết tất cả người Việt tỵ nạn được an cư lạc nghiệp trên đất Pháp. Cha mẹ Trọng Nghĩa đã khá già và lần lượt qua đời. Trọng Nghĩa và Hải Hà vẫn sống trong hạnh phúc êm đềm.

Vừa bước qua thiên niên kỷ thứ ba. Vào đầu xuân..., Trọng Nghĩa bị bệnh đau tim trở lại. Lần này thì các bác sĩ đành bó tay. Chàng trút hơi thở cuối cùng vào một chiều xuân u ám và đầy mưa gió. Sau khi đám tang, hỏa thiêu hài cốt Trọng Nghĩa xong, Hải Hà ôm bình tro về nhà thờ phụng cho ấm lòng. Nàng thương tiếc người chồng bao năm mặn nồng thắm thiết. Đôi mắt nàng hay ướm lệ, và hằng ngày thường nhìn ảnh chồng trên bàn thờ, miệng thì thầm, ‘’Suốt ba mươi năm, anh là người chồng chung thủy và thương yêu chỉ có một mình em. Nay anh nỡ bỏ em mà ra đi sớm. Nhưng trong tim em luôn luôn có hình bóng anh, như ngày anh còn sống. Em yêu anh mãi mãi. Và cảm ơn anh đã cho em những năm tháng hạnh phúc tuyệt vời...’’ Nhưng than ôi! Nghiệt ngã, oái oăm đưa đến với người đàn bà hiền lành vô tội này...

Một buổi sáng đầu mùa hè, nắng vàng lóng lánh trên cỏ cây hoa lá. Hải Hà dẫn con chó nhỏ tên Vicky xuống nhà cho tiểu tiện. Nàng đi tà tà đến mở hộp thư, thấy có phong thư hơi dầy. Nàng gọi Vicky và dắt trở lên nhà nhanh để mở thư ra đọc. Vừa mở thư thì có vài tấm ảnh rớt ra. Nàng nhìn sơ và để qua một bên mà lo đọc lá thư :

Nanterre, ngày... tháng... năm ...

Thưa bà Lý Trọng Nghĩa,

Tôi tên là Lê Thị Thùy Duyên, mẹ của Lê Trọng Hậu. Trọng Hậu là con trai của Lý Trọng Nghĩa và tôi. Nay, Trọng Hậu được mười tám tuổi. Hậu được biết cha nó đã qua đời mấy tháng nay (...). Trọng Hậu nhờ tôi xin bà trao lại bình tro của cha nó để nó thờ phụng sau này (...). Kèm theo đây mấy tấm ảnh để chứng minh là sự thật. Mong bà không nỡ từ chối...
Kính chào bà
Lê Thị Thùy Duyên

Hải Hà vừa đọc xong thư và lấy mấy tấm ảnh nhìn xem, chợt thấy Trọng Nghĩa chụp chung với một cậu thanh niên giống y hệt chàng. Và một tấm chụp chung có người đàn bà xa lạ. Tay chân Hải Hà bủn rủn run lên, nước mắt tuôn trào nghẹn ngào muốn ngất xỉu. Nàng như kẻ chết ngồi. Mấy phút sau, nàng chợt nghĩ đến chị bạn tên Thương là người bạn thân nhứt đời. Hải Hà liền gọi điện thoại. Bà Thương, nay đã trên sáu mươi tuổi, không còn đi làm việc gì nữa mà chỉ ở nhà lo việc tu tâm, đọc sách thôi. Bà xin được một phòng nho nhỏ trong chung cư bình dân ‘’HLM’’ ở gần Porte d’Italie Quận 13 Paris. Buổi sáng bà hay nghe kinh kệ. Tiếng mõ chuông cóc cóc, beng beng thì tiếng chuông điện thoại reo vang, bà liền với tay tắt máy casette, rồi đi từ từ đến nhấc điện thoại, nói một giọng trầm tĩnh :
- A lô! Tôi nghe đây!
Tiếng nấc nghẹn ngào của Hải Hà bên đầu giây:
- Em đây, chị Thương ơi! Cứu em, chị Thương ơi!
- Hải Hà đó hả? Từ từ, chuyện đâu còn có đó. Hãy nói cho chị nghe đi.
Hải Hà cứ khóc, chớ không nói được gì. Bà Thương vẫn giữ giọng cũ:
- Em bị gì vậy Hà? Hay là để chị chạy tới nhà em?
- Dạ, chị tới nhà em liền đi. Em khổ quá chị ơi! Chắc em chết mất chị ơi!
- Bình tĩnh, bình tĩnh. Nè, nghe lời chị, em rót một ly nước mát uống liền đi. Chị thay đồ xong là xuống Mê trô đến nhà em liền. Chắc cỡ chừng bốn mươi lăm phút chị sẽ tới đó. Chờ chị, chớ đừng có đi đâu nghe hôn!
- Dạ, em đợi chị.

Trong khi nóng ruột chờ đợi bà Thương đến với mình, Hải Hà nhìn lên bàn thờ thấy ảnh của Trọng Nghĩa nhìn nàng như đang van xin, cầu khẩn vợ tha thứ. Hải Hà đứng dậy với tay lật úp tấm hình chồng cho khỏi thấy mặt, vì trong lòng nàng đang ghen tức và đau khổ tột cùng. Thật, giữa đời ai học được chữ ngờ đây? Người đời, khi có xẩy ra chuyện như trên thì thường hay nói để tự an ủi cho đỡ cơn tức giận, ‘’Ối, ở đời muôn sự của chung mà hơi đâu dành giựt!’’ Hoặc, ‘’Tiếc chi một nải chuối xanh, năm bảy người dành cho mủ dính tay.’’ Nói thì dễ lắm, nhưng thực hành có nổi không đây? Bởi chúng ta, ai ai cũng là Người Ta, Tham Sân Si dày đặc trong tâm, chớ có phải Thánh Thần gì đâu! Nhưng đôi khi cũng có người được thoát ra ngã tăm tối ấy nhờ có tâm hồn rộng lượng, bao dung, tha thứ.

Tiếng nhận chuông làm con Vicky sủa rân lên, Hải Hà ra mở cửa. Vừa thấy bà Thương là nàng xỉu trong tay bà. Bà Thương dìu Hải Hà vào "salon," giựt tóc và rải nước lên mặt nàng. Vài phút sau, Hải Hà tỉnh dậy, ôm bà Thương mà khóc nức nở. Bà Thương vuốt tóc Hải Hà và bằng một giọng trìu mến thương yêu:
- Em của chị, hãy bình tĩnh nói cho chị nghe chuyện gì làm em như thế này?
Hải Hà nhìn bà Thương với ánh mắt long lanh đầy lệ rồi lấy tay chỉ:
- Kia kìa, chị hãy đọc thư và xem mấy tấm hình đi.
Bà Thương làm theo lời của Hải Hà. Bà với tay lấy thư đọc từ từ và xem mấy tấm hình. Bà thở ra, nói chậm rãi:
- Đời là thế đó em à! Thôi, để từ từ mình sẽ giải quyết. Bây giờ hai chị em mình đi ra ngoài ăn cơm nha!
- Làm sao em ăn nổi, chị?
- Phải đi ra ngoài để nhìn thấy trời đất bao la, rồi mới tìm được những ý nghĩ hay ho để giải quyết chuyện này.
- Giải quyết làm sao đây chị?
- Thì đi với chị đi.
Hải Hà lưỡng lự, rồi gật đầu:
- Em nghe lời chị. Em chỉ còn có chị thương em thôi. Chớ người đời, sao em sợ quá rồi chị ơi!
- Em tin và thương chị mà nói vậy. Chớ ngoài đời cũng còn lắm kẻ hiền. Em đừng có quá bi quan. Thôi, mình đi. Chị nghe đói bụng rồi!
(... ...)
Bà Thương ở lại với Hải Hà mấy ngày liền để an ủi và giảng giải nhiều điều của kiếp con người cho nàng nghe. Bà thấy Hải Hà bớt khóc, bà giảng tiếp:
- Em cứ xem là chồng em chung thủy và luôn luôn yêu chỉ một mình em đi. ‘’Mía sâu có đốt, nhà dột có nơi.’’ Mía sâu khúc nào là mình chặt bỏ, giữ lại khúc mía tốt. Còn nhà dột nơi nào thì tránh né hoặc che đậy lại. Không lẽ nhà dột một chỗ rồi mình xô cho sập cả cái nhà sao? Còn chuyện này, nay cậu Trọng Nghĩa đã mất rồi, xem hủ tro kia như là cát bụi. Đưa cho họ quách cho rồi. Em chỉ giữ lại kỷ niệm trong ba mươi năm hạnh phúc đến ngày cậu Trọng Nghĩa chết. Còn bây giờ...

Hải Hà cướp lời bà Thương, nàng nói trong tiếng nấc nghẹn ngào:
- Còn bây giờ, em thù ghét ảnh lắm. Em thù ghét ảnh lắm chị ơi!
Bà Thương vẫn một giọng dịu dàng:
- Chị biết mà. Hễ thương yêu nhiều là thù ghét nhiều hà! Nhưng chị hiểu tâm tánh của em. Em rất từ tâm rộng lượng. Em thường nói là, em thương hết thế gian, ai ai cũng thấy dễ thương mà! Nay, vì chuyện riêng tư gia đình mà làm tâm hồn em trở nên thù hận. Theo chị thấy, em chỉ giận nhứt thời thôi. Chớ tánh em đâu phải như vậy!
Bà Thương chích được vào tâm của Hải Hà, làm lòng nàng vơi đi phần nào tức giận. Ánh mắt Hải Hà hơi sáng lên và nói:
- Em cảm ơn chị đã nhắc nhỡ em. Em thấy đỡ nhiều rồi chị Thương ơi!
- Vậy là em bớt thù chồng rồi hén? Bây giờ chị đề nghị với em chuyện này. Nhưng cũng tùy ý em quyết định nha!
Hải Hà tươi tắn hơn chút và mìm cười:
- Đi ra ngoài đường nữa phải không?
Bà Thương nói giễu giễu:
- Hết ra ngoài đường rồi. Mà là ở trong nhà... hà hà...
Hải Hà nhướng mắt lên:
- Trong nhà! Làm gì trong nhà bây giờ đây chị?
- Em hết nghe nặng ngực, hết thù chồng rồi chưa? Nếu hết thì chị mới nói.
- Cái gì mà sao chị úp mở hoài vậy?
- Muốn biết ý kiến của chị thiệt hén? Chuẩn bị tinh thần nghe đây.
- Rồi, em chuẩn bị!
- Hôm nào em vui vẻ thật sự, em viết thư mời hai mẹ con của cháu Trọng Hậu đến đây để giao hũ tro cát bụi đó đi. Em nghĩ sao?
Nước mắt Hải Hà lại ướm đọng bờ mi, nàng nói:
- Hiện bây giờ thì em chưa muốn.
- Chớ em đợi chừng nào? Kìa, hình chồng của em, em úp xuống rồi. Chị ở đây mấy ngày mà có thấy em đốt nén nhang nào đâu!
Hải Hà nhìn lên bàn thờ quả thật như vậy. Nàng im lặng vài giây rồi nói:
- Tự nhiên em thấy hêt thương ảnh rồi chị ơi!
- Em đừng nói vậy mà tội nghiệp cho vong hồn cậu. Chị biết, hoàn cảnh khó xử của cậu Trọng Nghĩa. Chắc cậu bị lương tâm cắn rức dữ lắm. Cho nên mới bị đứt tim chết để trốn tránh nợ trần.
Ánh mắt bà Thương trở nên buồn. Bà nhìn ra cửa sổ, lắc đầu thở ra và nói tiếp:
- Thật ra, chị chưa biết Ai Khổ Hơn Ai?

Hải Hà nghe bà Thương nói, nàng liền đứng dậy với tay dựng hình chồng lên và đốt nhang khấn vái: ‘’Em không còn giận hờn anh nữa. Em cầu cho anh sớm siêu thoát. Và em sẽ trao bình tro cho Trọng Hậu một ngày gần đây để anh được gần con. Vì trước sau gì em cũng theo anh. Hẹn anh trong cõi Hư vô.’’

Bà Thương thấy Hải Hà xả bỏ những hờn ghen, tức giận. Bà nhìn trên gương mặt và ánh mắt của Hải Hà không còn chút phiền muộn. Bà nghe lòng nhẹ nhàng. Xem như bà đã làm được việc lành cho tha nhân. Từ đó, bà thường lui tới nhà Hải Hà và rủ nàng đi viếng những thắng cảnh lòng vòng gần Thủ Đô Paris, để biết thêm lịch sử của nước Pháp.

Hải Hà hứa với bà Thương là, nàng sẽ chờ đúng một năm, ngày Trọng Nghĩa lìa đời, nàng sẽ mời Thùy Duyên và Trọng Hậu đến nhà để làm giỗ giáp năm cho Trọng Nghĩa. Và, nàng xả tang chồng đồng thời trao cho Trọng Hậu hũ tro để thờ phụng cha cậu sau này.

Việt Dương Nhân
(Ngoại ô Paris - Bên bờ Sông Seine, Bạch Am, ngày 13-08-2002)