Thứ Hai, 21 tháng 2, 2011

Thư Cho Người Tình


23.9.2005



Anh,

Trời vừa vào thu cây cỏ u buồn, gió lay lay làm cho vài chiếc lá vàng rơi rụng đầy dưới sân nhà. Mây xám giăng giăng che phủ hết những tia nắng mặt trời.
Anh ơi ! Em nhớ Anh vô cùng. Và chạnh lòng nhớ lại những điều may mắn mình được, và cũng nhớ nỗi buồn đau chợt đến năm xưa.

Lối 10 giờ sáng ngày 21 tháng 3 năm 1984 (ngày vào xuân). Mà mới hơn một năm chúng mình quen nhau.

Hôm ấy, em vừa thức dậy đang sửa soạn để đi xuống Angers gặp Anh. Bỗng tiếng chuông điện thoại theo reo vang. Em vói tay nhấc lên :
- A lô !

Nghe giọng nói nghẹn ngào của Anh đầu dây :
- Em đó hả ? P. con Anh đã tự tử chết rồi !

Em như người trên trời rơi xuống đất, vội vàng hỏi Anh :
- Anh đang ở đâu?
- Anh đang ở phi trường Nantes, chút em lên phi trường CDG rước Anh về phi trường Orly nghe hôn !

- Dạ vâng ! Dạ vâng !
Sau khi nói chuyện ngắn gọn với Anh, em bỏ điện thoại xuống, hồn em như đang lơ lửng trên mây. Em vội vàng đi đốt nhang đèn để Kinh "Cầu Siêu" cho vong linh của P. sớm tiêu diêu nơi miền Cực Lạc. Rồi em thay đồ và trực chỉ lái xe lên phi trường CDG.
Trong lúc Anh có trong tay "tình, tiền, danh vọng" đầy đủ, công việc làm ăn phát đạt. Thì tai nạn lớn lao nhứt đời Anh là, P. con trai duy nhứt vì "bị tình phụ"thắt cổ tự tử chết một cách đau đớn. Thế mới biết : "Chữ tài liền đến chữ tai".
Nhắc tới đây, em thương và tội nghiệp Anh quá. Nhưng em hơi trách Anh một chút. Vì Anh không nghe lời khuyên của em. Là nhấc điện thoại lên gọi S., bạn gái của P., Anh làm bộ mời S. đến dùng cơm cuối tuần chung với gia đình. Làm như vậy mới vuốt được tự ái Cô ấy. Theo lời Anh kể, tại Anh mắng S. trước đó. Em khuyên Anh, nếu thương con thì hãy bỏ hết tự ái để cứu con mình. Nhưng Anh cứ khăng khăng không chịu làm theo lời em khuyên. Vậy thì Anh cũng có phần trách nhiệm cái chết của P., đứa con trai duy nhứt của Anh.

*
Vì thương nhớ P. Anh buồn khổ và đau đớn, đến cả năm sau vẫn còn rơi nước mắt khi có dịp nhắc đến P. - Em an ủi Anh, cho đó là số mệnh - Nhưng Anh lại nằng nặc đổ thừa, chính S. giết con Anh. Anh nói với em, nếu Anh gặp S. thì Anh sẽ bóp cổ S. cho đến chết. Nghe vậy, em rất lo sợ - Vì em biết Anh có đủ bản lãnh làm việc ấy chớ không phải chỉ hăm dọa mà thôi.

24.9.2005

Anh,
Xuân Hạ giao mùa - vào đầu tháng 6 năm 1984, miền nam nước Pháp đã bắt đầu nắng gắt. Anh và em đi xuống Tỉnh Perpignan để gặp vài khách hàng. Chúng mình ở khách sạn "NOVOTEL". Hôm ấy mình ăn cơm trưa xong, em nhìn ra sân thấy trời nắng đẹp. Em lên phòng thay áo tắm ra 'piscine' thoa kem ngồi phơi nắng. Anh cũng lên phòng thay quần sọt lang thang đi xuống tay cầm tờ báo "Figaro". Anh đến bàn có dương dù ngồi đọc báo. Bất chợt, em nhìn sang thấy hàng chữ lớn phía sau :"... Thay mặt Thượng Đế, vợ chồng chúng tôi đồng lòng tha thứ cho..., người đàn ông trẻ (un jeune homme) đã giết con gái "duy nhứt" của chúng tôi...".
Em muốn toát mồ hôi lạnh, vội vàng chòm tới :
- Anh cho em mượn tờ báo coi !
Anh giật mình, không biết chuyện gì ? Vì Anh chỉ lo đọc ba cái tiền tệ, cổ phần thế giới (CAC40 = Stock = Cổ phần...) của Anh thôi. Còn những tin tức khác Anh ít khi đọc - Anh nghe em nói mượn tờ báo, Anh liền hỏi !
- Cái gì mà em hoảng hốt dữ vậy ?
- Không. Không. Em không có hoảng hốt... mà... mà tuyệt vời ! tuyệt vời ! Trời ơi ! Hay quá ! Hay quá !...
Anh trao cho em tờ báo, em cầm lên mà hai tay em run run, từ từ đọc... Đọc xong em quay sang nhìn Anh và thương Anh vô cùng, em nói :
- Anh xem nè ! Hai vợ chồng ông bà... người Hòa Lan này (chỉ hình), ra Tòa Đại Hình nói lời tha thứ cho kẻ đã giết con của ông bà ta đây. Anh đọc đi.
Anh liền hỏi em :
- Tại sao họ lại làm được cái chuyện đó ?
- Thì đây nè, Anh đọc đi !...
- Thôi. Em đọc lớn cho Anh nghe đi.

Em cười cười :
- Được rồi, em đọc đây :"... Chú rể tương lai, giết chết vị hôn thê bằng sợi dây băng đờ rôn để thắt nơ thắt tuội cho những chiếc xe hoa đến dự đám cưới ngày hôm sau... Hôm qua ra Tòa Đại Hình, Cha Mẹ cô gái đều đồng lòng tha thứ tội cho cậu rể "hụt". Ông Bà... đứng lên biện hộ cho tội nhân giết con gái mình, bằng những lời nhỏ nhẹ và hiếm có ai có thể làm được chuyện này ở trên thế gian. Đây là những lời nói rất bình tỉnh và đầy lòng vị tha của Ông Bà... "... Chúng tôi biết chắc chắn, con gái của chúng tôi phải làm một điều gì cho cậu... đau đớn ghê gớm lắm, nên cậu... mới giết con tôi - Chớ không bao giờ khi không mà cậu... làm chuyện này...".
- ?!!
Em kể tiếp nữa nè :
"Tiếng vỗ tay ầm lên cả căn phòng có khoảng hơn 1 trăm người đến theo dõi...
Ông còn quay sang về phía gia đình và thân hữu của tội nhân, gật đầu như có ý xin lỗi. Ông ngước mắt nhìn lên trần nhà và nói tiếp : "Vợ chồng chúng tôi, xin thay mặt Đức Chúa Trời hoàn toàn tha thứ cậu... Cậu không có lỗi gì cả. Xin Thiên Chúa hãy rước linh hồn con gái tôi về với Nước Chúa...". (tác giả tạm dịch từ báo Pháp ngữ).
Em nhìn thấy Anh im lìm mà hai hàng nước mắt tuôn rơi. Em biết Anh đang nghĩ đến P, con trai duy nhất của Anh. Cơ hội "ngàn vàng" em không thể nào bỏ qua được. Em cố gắng giải tỏa nỗi căm thù Anh mang nặng với S. ra khỏi lòng Anh. Em kéo ghế lại gần sát bên Anh, và em ôm mặt Anh hôn lên đôi mắt, đôi mắt Anh lúc nào cũng buồn buồn và có gờn gợn nỗi thù căm.
Bắt đầu em giảng giải :
- Anh hãy nên tha thứ cho S. - Vì P., con trai Anh quyết lòng tự tử chết là để chứng minh tình yêu bất diệt của nó cho S. - Trên cõi đời này, P. có tất cả nhưng chỉ thiếu S. là đời nó không còn ý nghĩa gì để sống nữa.
Anh vẫn im lặng, mà nước mắt cứ tuôn. Em nắm cơ hội này, giảng tiếp luôn :
- Anh còn nhớ năm rồi chăng ? Anh cũng lụy tình vậy... P giống Anh lắm đó (?)... Năm rồi, vì Anh quá yêu em, Anh như thế nào, Anh còn nhớ không ? Nay P vì tình mà chết. Em rất khâm phục P - và em thường khâm phục bất cứ trai hay gái mà dám "chết vì tình" - Và đây, ngày hôm nay có sự việc này, câu chuyện đầy thương tâm, tràn trề lòng nhân ái mà gia đình nạn nhân lại thấu hiểu; vì sao mà xẩy ra án mạng như thế, thật là "hy hữu" đó Anh ! Cha Mẹ của cô kia tha thứ kẻ giết con của mình, họ tha thứ được - Còn đàng này P, con Anh nó tự hủy mình để chứng tỏ là P yêu S nhất đời.


"Đời Anh Không Có Em Là Đời Không Còn Ý Nghĩa Gì Để Sống Nữa...".
Em để ý thấy Anh đưa ánh mắt nhìn về phía xa xăm, lòng đang nhớ thương con và suy nghĩ... Em đoán, có lẽ Anh nói thầm với con trai mình : "Ph. ơi ! Ba đã hết thù S, người yêu của con rồi.
Thật sự từ đó đến sau này (hơn 20 năm) Anh không còn nhắc tới S, và không còn đòi bóp cổ S. nữa.

Tạ ơn Trời Phật !
vdn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét