13.9.2005

Anh,

Hôm nay trời hé chút nắng vàng cộng thêm cú phôn của Anh làm tâm hồn em tươi lên như hoa héo vừa được tưới nước. Anh nói, Anh đang vào vườn hồng cách nhà Anh 15 cây số để chụp "những đóa hồng nở muộn". Anh lúc nào cũng vui và hay giễu giễu.
(...)
Bỗng em sực nhớ tới hồng "Horticolor" mà Anh định đặt tên "Caroline de SàiGòn". Em khuyên Anh không nên. Em lên Google tìm, nhưng không thấy đâu hết, lòng buồn buồn... Nghĩ : "Hồng H. có tên trong Tự Điển mà... Sao trên mạng không có vậy cà ?". Em viết nhiều tên : Rose H., Rose Jaune, Rose multipcolor... Cuối cùng em viết 1 chữ vỏn vẹn "Horticolor" là đóa hoa hiện ra. Em tự thốt lên : "Ô, Nàng đây rồi ! Ủa, sao không thấy tiểu sử của Nàng ? Mà hình này không đẹp bằng ở ngoài !". Em liền thư cho Anh đây.

Anh,

Em còn nhớ, lúc mình mới quen nhau. Anh nói : "Anh mới vừa khuếch trương lại hãng H. 6, 7 năm nay - Vì trước đó bị khánh tận. Nay thì công việc làm ăn kha khá là gặp được em - cảm ơn trời đã đem em lại cho Anh". Em liền nghĩ : "Câu này là mình nói mới đúng hơn chứ - À, thì ra Chàng đã "si" mình lắm rồi !".
Em ngả đầu vào ngực Anh và thỏ thẻ : "Không phải vậy đâu Anh. Mà chính trời gởi Anh đến cho em thì đúng hơn. Vì em là "Hoa Dại" giữa chốn rừng đời. Còn Anh là "Bách Tùng - Quân Tử", muôn đời em xin nép mình vào bóng mát của Anh để được Anh mãi mãi che chở em".
Đâu ngờ cái đêm "lóng lánh sao cài" giữa mùa đông tuyết phủ ngập trời Paris. Em và anh gặp nhau. Thế rồi em vui vui và ngâm thơ :

"Người đâu gặp gỡ làm chi,

Trăm năm biết có duyên gì hay không ?
..............
Tình trong như đã, mặt ngoài còn e..."
("Kiều"--Nguyễn Du).

vdn