Bấm vào đây để xem hình lớn hơn.



Tên hình: red rose.jpg

Lần xem: 2

Cỡ: 20.6 KB

ID: 1354
Anh,


Trời hôm nay buồn, buồn như tiễn người đi về cõi xa xăm...!! Tìm được cho Anh đóa hoa hồng đỏ thắm này...
Bây giờ em chẳng còn tinh thần để nói gì vói Anh nữa... Lòng vẫn nghĩ đến Anh... Em ráng nhớ những kỷ niệm vui của chúng mình mà em không viết lên nổi. Thôi để chờ xem ?!
.......
Anh ơi ! Không ngờ lại là ngày tiễn Mẹ em 'đi' về Cõi Phật. Bây giờ em thật sự "mồ côi" Cha lẫn Mẹ rồi

*


23.3.2006
Anh,


Anh vẫn chưa hay Mẹ em "đi" ! Mẹ em đã an phần... Bây giờ còn Anh ?! Và rồi tới phiên em ! Em đạt được sở nguyện là một lời hứa lo chu toàn cho Mẹ em từ thuở 18 tuổi. Nhưng thất bại"năm sau con sẽ trở về...". Trong 12 năm thì nay Mẹ đã ra người Thiên Cổ. Em biết Mẹ em không trách ẹm vì 12 năm trước Mẹ em bệnh nặng Bác Sĩ cho toa mà bên Sài Gòn không có thuốc. Gia đình gởi toa qua cho em. Em liền chạy đi mua, nhưng người ta không dám bánv ì loại thuốc quá đặc biệt "bệnh khô phổi" rất hiếm ai bệnh nên thuốc rất đắt tiền. Em bèn đến một nhà thuốc Tây quen, vào năn nỉ cậu T. Dược Sĩ,... cậu siêu lòng chịu bán thuốc cho em... Mua được thuốc, Em liền đi tìm người lo Visa và lấy máy bay cấp tốc trong vòng 36 tiếng đồng hồ là em bay trở về Sài Gòn gặp Mẹ. Về đến nhà nhìn Mẹ em ốm, da xạm xuống màu như cục than đen. Vì đã mất 16 ký lô rồi (trong khi mẹ em bình thường không có mập). Nhờ em đem thuốc về kịp và có lẽ cũng nhờ tinh thần vui nên Mẹ ăn ngon và mỗi ngày lên nửa ký lô... Mẹ rất bằng lòng, và Mẹ có nói : "Con về được kỳ này, mai mốt Má có chết Má cũng toại nguyện". Em "biết" em sắp làm gì ? Nên không ngần ngại nói với Mẹ : "Má nhìn ngay mắt con nè. Má nhớ là mai mốt có chuyện gì Má đừng ước phải chi có con... nha !". Má nhìn em và gật đầu liền. Từ đó đến nay đúng 12 năm nguyên con Giáp. Bây giờ thuốc men, Bác Sĩ đầy đủ không thiếu thứ nào cả. Cũng may "biết" trước em khó trở về nữa, bên này em chỉ có bổn phận gởi tiền về lo cho Mẹ; cơm ăn, áo mặc đầy đủ. Em chỉ có thiếu là hầu hạ Mẹ em thôi. Giờ cuối cùng ai lo cho Má là em tặng cái nhà đó. Chính người Anh Thứ Ba lo cuối, và em giữ lời hứa ấy. Như thế là tròn vẹn cả rồi Anh à ! chuyện khác... Vì mỗi năm đều hẹn Mẹ :
........
Nghe sao nặng oằn và đau nhói bên ngực trái... Em chẳng thiết gì nữa đâu. Nhưng em cũng có niềm an ủi rất to lớn là bạn bè quen biết gần khắp 5 Châu, trên các Diễn Đàn "NET". Các bạn vào DĐ chia buồn, người đánh điện thư, người gọi điện thoại, hoặc thư riêng chia nỗi buồn "MẤT MẸ" của em. Đôi khi em chơi trên Diễn Đàn, em cảm thấy tình người y như thật ở ngoài đời. Còn những người bạn ở ngoài đời. Em mới cho Beth-Lan biết thôi. Để từ từ rồi em sẽ cho biết. Em hơi mệt rồi !
........
Cầu mong Anh sớm bình phục... Còn nếu không ... Ai ai cũng lần lượt "trở về" chung đường.
.........
*


27.3.2006
Anh,


Có lẽ hôm nay em mới thấm buồn Mẹ em mất. Nỗi buồn da diết tim lòng quặn đau từng cơn Anh à ! Phải chi em ngủ một giấc bình yên là sung sướng biết mấy. Nào đâu dễ phải không Anh ? Biết rằng em đọc học về TÂM LINH Phật Học cũng thấm nhuần ít nhiều. Nhưng em vẫn là NGƯỜI TA mà !
Hình như tinh thần của em nó đang tuột xuống thật thấp rồi. Chán nản quá...
Em rất trông tin Anh...
..................


Anh,


Em đang nghĩ đến Anh mà nghe lòng buồn vô hạn. Chuông điện thoại reo - Em nhấc lên :
- A lô !
Giọng nói yếu yếu :
- Anh... đây !
- Anh ! Bác Sĩ nói gì ?
- Chưa tìm ra ra chính xác con bệnh.
- Anh có ăn được không ?
- Không !
- Anh mất mấy ký lô rồi ?
- Trong vòng 10 ngày nay, Anh đã mất 8 ký lô rồi, em à !
Em thốt lên :
- Trời !
Anh thều thào nói tiếp :
- Sức Anh yếu lắm.... Anh đi... không tới 10 thước đã muốn quỵ xuống rồi ! May mắn là Tata còn khỏe nên đưa Anh đi đây đi đó !
Em nghe chết điếng người, im lìm...
.............
Bất chợt em oà lên khóc nức nở.... Anh vỗ về...:
- Em nín đi, đừng khóc nữa... Hãy hy vọng...
....... Em tiếp tục khóc... Rồi nói trong nghẹn ngào :
- Vâng ! Em nín rồi.
Nghe Anh thở ra nói giọng yếu :
- Suốt hơn 23 năm, lần đầu tiên Anh mới nghe em khóc với Anh.
- .... !!
- Lúc nào em cũng vui cười tươi mát, chỉ thỉnh thoảng Anh thấy đôi mắt em gợn buồn nhìn xa xăm.
Anh lại thở ra... Em lấy lại bình tĩnh......
Anh nói với em như những lời trăn trối sau cùng... :
- Thứ Tư Anh sẽ vào nhà thương. Chẳng biết có còn gặp lại em không nữa ?
- Em lại tiếp tục nghẹn ngào vừa nói vừa khóc :
- Có lẽ mấy ngày nay em đè nén, không dám khóc khi nghe tin Má em mất. Nay lại nghe tin Anh như thế nay mà em không thể nào cầm được nước mắt Anh ơi ! Em khóc với Anh trước. Nếu những ngày tới khi Anh "Trả Nợ Đất" em làm sao biết được ? Bây giờ em kỳ hạn đúng hai tuần. Nếu Anh không cho tin Anh thì kể như Anh đã "Đi Về Nước Chúa " rồi vậy ! Và, khi em biết Anh đã "đi" thì sẽ không khóc mà chỉ cầu nguyện để tiễn linh hồn Anh nhẹ nhàng ra "đi" thôi. Em có linh cảm là kỳ này Anh không thể "thoát" khỏi rồi. 10 năm trước Anh thoát được "ung thư"... Kỳ này chắc chắn Anh cũng bị "ung thư" trở lại nhưng chưa tìm "ung thư" ở đâu thôi. Theo em biết nhờ có đọc sách về sức khỏe... Hễ con người ta hay là con vật, một khi đã "bỏ ăn" là "Đất sẽ ăn" hà !
Em liên tưởng Anh đang mệt lắm :
- Thôi, em nói nhiều quá rồi, Anh nghỉ ngơi nha !
Giọng Anh run run :
- Cuộc sống của em có đấy đủ tất cả há ! Em ráng bảo trọng và giữ gìn sức khỏe. Anh yêu em mãi mãi ngàn đời "vĩnh cửu"... Vào nhà thương Anh sẽ gọi cho em tin. Hôn em ngàn lần... và chào em !
Em chờ Anh cúp điện thoại xong,..... em vật ngươì trên giường khóc cho thỏa thích... Và tự nhủ :
- Anh ơi ! Em tiên liệu trước rồi. Và em phải chuẩn bị tinh thần để "đưa tiễn" Anh nữa đây ! Lần này em không hy vọng gì nữa cả. 10 năm trước em có nhiều hy vọng nên Anh thoát được. Nhưng kỳ này... Trời ơi !...Thôi... Đành chấp nhận rồi Anh ơi ! Chỉ còn chờ phép lạ ! Nhưng sẽ không có phép lạ cho Anh lần thứ hai đâu !
Ý, mà tại sao lại không có phép lạ nữa hả Anh ? Vậy chúng ta hãy giữ vững "NIỀM TIN" và "HY VỌNG" Anh nha !
Chuyện tình của đôi ta đẹp hơn tiểu thuyết Anh nhỉ ! Và, có lẽ chưa có hoàn cảnh nào giống hoàn cảnh của chúng mình ??? Người vợ hiền không hề hay biết chồng mình "Ngoại Tình" hơn 23 năm ! Đến giờ phút "sắp" cuối đời vẫn yêu "cô nhân tình bé nhỏ" như thuở ban đầu. Nhưng vạn sự là do em vẽ vời để Anh trở về nguyên cái hình xác phục vụ cho Tata từ đó. Tata hưởng được biết bao hạnh phúc. Còn em nhìn Anh hạnh phúc em cũng vui lây. Nhưng chỉ có Anh... Chỉ có Anh là người Người ôm trọn nỗi khổ vì có một vài lần Anh mơ ước được sống chung với em. Em đều "đánh bạt" ra và thêm những lời giảng "Đạo Đức" với Anh làm Anh phải ngồi êm ru mà lắng nghe những gì em khuyên... Em biết, trái tim của Anh đã trao trọn cho em. Còn biết bao kỷ niệm đẹp của hai chúng mình Anh hỡi ! À, hồi nãy Anh thều thào nói : "Em hãy gìn giữ những kỷ niệm đẹp của chúng mình...".
Em luôn mãi khắc ghi tình Anh cho em.
...........

vdn