Anh,
Hôm nay Thứ Bảy đầu tháng Mười - tháng Mười là tháng em hay tổ chức hát ca, hội họp. Vì là mùa Sinh Nhật (!) của em.
Để em kể lý do vì sao mà em làm party SN của em vào tháng 10 cho Anh nghe đây :
- Ngày trước (1975) mỗi lần em đãi SN thì phải xin giấy phép - Trong giấy tờ của em thì em sanh tháng 10 - Chớ sự thật em sanh tháng Tám.
Xin giấy phép tượng trưng lúc nào cũng có 20 người, mà lần nào em mời cũng trên trăm quan khách. Đặc biệt năm chót (1974) là lên tới hơn hai trăm (200) - Em phải gọi vào Quận Tư xin tăng cường 2 Cảnh Sát gác an ninh - Vì tiệc ấy em mời các Hội Viên trong "Câu Lạc Bộ Thể Thao" (Cercles-Spotifs). Và rất nhiều ngoại quốc (cao cấp).
Tiệc SN ấy vui từng bừng - Và rồi 6 tháng sau - SàiGòn "tắt ánh nắng vàng" - Một cuộc đổi đời khủng khiếp - bão giông cuốn đùa đưa em sang Paris đến ngày hôm nay.
Người ta bảo, qua 30 năm đã vào trang lịch sử - Nhưng làm sao quên được những chuyện vui buồn của tuổi thanh xuân, một thời thơ mộng, mái tóc huyền óng ả tha thướt lay bay trong gió...
Nhớ lại chuyện xửa xưa mà lòng em bồi hồi đây. Những con đường có dấu chân em, từ Nguyễn Công Trứ, Ký Con, Trần Hưng Đạo, Nguyễn Huệ, Lê Lợi, Tự Do, Bến Bạch Đằng, Cầu Quây, Trịnh Minh Thế, Bến Vân Đồn... Ôi, nhớ ơi là nhớ !!
!!!!!!!
Anh,
Ánh nắng chan hòa tỏa sáng khắp vòm trời Paris - nhưng trong nhà hơi se lạnh của tiết trời sang thu. Đãy là đúng "Vạt nắng thu vàng thật dễ thương" Anh à !
Đêm qua em dự:
"Đêm dạ vũ Hội Ngộ 1/10/05"
"Do Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Tự Do tại Pháp" tổ chức
Với sự Hổ Trợ của
"Hội Ái Hữu Người Việt vùng Saint Quentin En Yvelynes".
Rất vui và em có cơ hội gặp lại những Anh Chị Em quen biết, mà từ lâu em không gặp.
Đơn sơ vài hàng với Anh. Còn nhiều chuyện kể cho Anh lắm - nhưng em không có thì giờ.
Em cố gắng tập thói quen là, mỗi ngày viết cho một lá thư dài dài cho Anh - nhưng đôi khi lại bị "bí"...
Anh còn nhớ không ? Em đã viết truyện dài "Mai Ly" là cuộc đời của "đứa bé mồ côi" (70% là em đó - Khổ biết bao nhiêu là khổ vậy mà bây giờ em khỏe re ! Nhưng bây giờ những cảnh ấy, em thầm cảm ơn Trời Phật. Vì em xem là em học được "kinh nghiệm sống" với đời. Người ta thường nói :"Một bằng cấp da bằng ba bằng cấp giấy".
Nhớ hồi đó (em có chồng con rồi) - có nhỏ bạn tên Ng. nó học Văn Khoa, mà cứ tới ngày sắp thi là đến nhà em "gạo" bài. Đôi khi gặp bài khó nó còn hỏi em... cũng vui thật Anh à !
Nghĩ lại từ khi 6, 7 tuổi đến nay em (60 tuổi) thì... úi cha chả, chắc em được tới 10 bằng cấp giấy lận đó anh ơi. Anh còn nhớ LAT, cậu cháu rể (tập tàn) của em không ? LAT, nó "tôn" em lên là "Tiến Sĩ Trường Đời" đó - Người ta cũng hay hỏi em học trường nào ? Em nói, có học đâu mà biết tên trường nào ? Người ta có vẻ không tin. Họ cứ hỏi hoài, em nói đại là, em học "Bách Khoa Bình Dân" - Nhưng trong đầu em nghĩ (nghĩa là học trăm môn của đời thường). Người ta tưởng em học ĐH "Bách Khoa" thiệt ở Phú Thọ hồi xưa. Nhờ trời thương lúc em lớn có chút tiền thì em mua sách từ trung đại và cao học về nhà đọc cho biết với người ta.
Còn "Thầy đời" của em là những "bọn" lưu manh gian xảo lừa lọc với em (bây giờ em cảm ơn những kẻ đó). Nhờ họ mà em rút kinh nghiệm để sống êm, sống đẹp với mọi người - và đôi khi có ai muốn hiểu khía cạnh nào của "đời" - nếu em hiểu biết thì em giảng giải. Có bao nhiêu cặp vợ chồng "thuyền tình" sắp chìm, nhà cửa sắp tan. Trời khiến sao mà cả vợ lẫn chồng đều tin em, và kêu em cầu cứu giải hòa dùm. Thế là em khuyên giảng rất thành công - họ trở lại với nhau, bây giờ họ sống thật hạnh phúc và phát đạt vô cùng. À, trong đó có Anh nữa đó... Anh đã nhiều lần công nhận là Anh có phước. Tiền, tài, danh vọng của Anh vẫn còn y nguyên. Chỉ có em là còn ba cái THƠ VĂN (bình dân học vụ đời thường) này. Tiền bạc kệ nó - em có đủ sống qua ngày "chờ qua đời" và em cũng là người đàn bà "Tỷ Phú Thời Gian" đây !
Vậy mà lại không đủ thời giờ "chơi NET" - Chèn ơi ! hơn hai giờ sáng Paris rồi ! Thôi, em đi ngủ ! Sao mà nhanh dữ vầy nè cà ! Còn bao nhiêu thứ chuyện phải làm đây !
Ý, thao thao bất tuyệt với Anh cũng dài dài ra chút...
3.10.2005
Anh,
Sáng nay mây xám giăng giăng làm mờ cả bầu trời Paris ! Tiết thu se lạnh đôi vai gầy của em đây... Em chạy vào "Vườn Hồng" lựa tìm được một đám hồng về đây tặng cho Anh tha hồ ngắm nghía - vuốt ve nha ! - Ơ kìa ! Bỗng em nhìn thấy một tàng hồng tàn nằm chung với những bông còn thắm tươi khoe sắc ... Em ví, cánh hồng đó chính là em :
Hoa tàn trước ngọn gió đông
Anh là Quân Tử vẫn nồng nàn yêu !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét