Thứ Ba, 8 tháng 3, 2011

Thư Cho Người Tình

  1. 23.10.2005
    Anh,

    Em tìm hơn một tiếng đồng hồ, mới vừa ý đóa hồng này tặng cho Anh đây.

    Anh ơi ! Cuối tuần này, bỗng nhiên em nhớ Anh vô cùng. Nhớ từng ánh mắt buồn buồn của Anh, nhớ nụ cười, nhớ những lời đùa giỡn, đã từng làm cho các con em cười nghiêng ngả bò lăn dưới đất. Chỉ có Anh. Phải ! Chỉ có Anh là các con em không chống đối - Có lẽ bởi vì chúng ta không sống chung nhau - Các con em biết chắc là em không thuộc về Anh tất cả - Dạo ấy chúng đang tuổi dậy thì - Philippe 16 - còn Thiên Kim 14 tuổi. Tánh tình cũng không thay đổi khác gì hơn lúc chúng 9, 10 tuổi.
    Bây giờ các con của em đâu rồi ?... Mỗi đứa mỗi nơi - sống đời tự lập... Thôi, mắt em cay cay rồi - không nhắc đến các con nữa !
    Em phải đi ra Paris 13 để gặp người này, người nọ. Từ hôm Chủ Nhật đến nay em chưa đi ra ngoài ấy.
    Sao cuối tuần này em nghe lòng buồn quá ? Nhưng, nỗi buồn chưa đủ để cho em làm một bài thơ "cực buồn" . Vì em vẫn biết nơi phương trời xa xăm kia có Anh nghĩ đến em. Và chắc chắn, Anh là người yêu em nhất trên cõi đời này ! Yêu em từ cái tốt lẫn những cái xấu xa, thậm tệ, hư hỏng... Đúng, nhờ tình yêu, lòng bao dung của Anh, mà chỉ có Anh là đủ lòng để cho em tự hối, tự hoán cải đời mình. Lòng luôn cảm ơn Anh !
    Còn ngày xửa xưa, JH cho em ăn học, rồi bắt em "học làm sang" - Sang lắm - Học chung với mấy bà Tướng - Tá - Tổng... Tổng... mà. Rồi đi đâu cũng có tài xế theo canh giữ em như giữ một đứa trẻ nít. Vốn bản tánh của em không thích bị ràng buộc. Đôi khi em muốn thoát ly - Nhưng sực nhớ đến các con. Còn bây giờ, em luôn nói thầm : "Cám ơn JH ! Cảm ơn ông chồng đẹp trai - nghiêm trang - mực thước và tài ba của em...".
    Phải đấy Anh à ! Ngày xưa, khi JH bỏ em theo "tiếng gọi con tim." Thật sự em có hận JH lắm, nhưng sau này, em thấy chẳng gì đáng hận. Có lẽ nhờ gặp được Anh, Anh đã bù đắp tất cả những gì gọi là mất mát của đời em !
    Cảm ơn Anh, cảm ơn JH, cảm ơn những đấng nam nhi, anh tài biết "tiếc ngọc - thương hoa", biết...
    Xót xa thân phận đàn bà
    Thương yêu tất cả loài hoa trên đời
    Hoa vườn, hoa dại cùng ngôi
    Cũng tàn, héo úa, phai phôi đông về !!
    ........................ !!

    25.10.2005


    Anh,

    Sáng nay nhớ Anh, em làm thơ :


    Anh là cánh bướm tuyệt vời
    Em như hoa dại giữa trời rừng khuya
    Ngày nào mắt lệ đằm đìa
    Bây giờ hạnh phúc phân chia đôi đàng.

    Đời em đã lỡ trót mang

    Má hồng phận bạc - trăm ngàn đắng cay
    Anh, người Quân Tử dang tay
    Ấp yêu xoa dịu, em thay đổi đời.


    26.10.2005
    Bấm vào đây để xem hình lớn hơn.



Tên hình: sally_holmes2000-5-21.jpg

Lần xem: 1

Cỡ: 21.7 KB

ID: 1311



    Anh,

    Tiếng điện thoại reo, lòng em nghe mừng, nghĩ là Anh (?)... Vội vàng ngồi dậy đến nhấc lên :

    - A lô !
    - Anh đây !
    - Hu hu...
    - Thôi đừng làm bộ nhõng nhẽo Công Chúa của Anh ơi ! Anh ở Nice.
    - Anh làm gì ? Bộ đi họp với "Hội Hoa Hồng" nữa hả?
    - Không. Anh xuống đây họp với mấy chủ nhà...
    - Bao giờ Anh về Lyon ?
    - Tối nay, Anh sẽ lấy TGV (xe lửa tốc hành).
    - Anh không lái xe à !
    - Anh thấy trong người không được khỏe lắm - Nên đi xe lửa cho tiện và đỡ mệt.
    - Em rất vui được tin tức Anh. Anh ráng chăm sóc sức khỏe nha ! Đừng bỏ em một mình à !
    Anh cười ròn rã :
    - Làm sao Anh bỏ em được chứ ! Em đừng lo lắng chi cho mệt - Anh sống dai lắm mà.
    - Dạ, em cầu mong như vậy - Chúc Anh một ngày bình an.
    ...
    - À, Anh ơi !
    - Gì nữa đó, con chim nhỏ của Anh ?
    - Chừng nào Anh trở xuống Nice, nhớ cho em hay để em "bay" xuống đó thay đổi không khí và hóng gió biển vài ngày nghen !
    - Xin tuân lệnh, cánh hoa hồng hoang dã của Anh !
    - Cảm ơn Anh nhiều !
    ................
    Được nói chuyện với Anh bấy nhiêu thôi, em sẽ vui cả ngày nay...
    Bây giờ em sửa soạn đi Paris - Vì hôm nay trời nắng đẹp quá xá nè...
    Mãi ghi nhớ tấm chân tình của Anh yêu em.
    Hôm nay em là "người đàn bà hạnh phúc nhất trần gian"... Như lời Anh đã hứa gần 23 năm qua.
    ............

    27.10.2005

    Anh,

    Hôm nay em thức dậy nghe tâm hồn thơi thái. Lòng chẳng bận buồn vui. Nhìn ánh nắng vàng chan hòa khắp vòm trời Paris, thật giống y như mùa xuân vậy. Em nghe TV cho hay khí tượng, thời tiết rất tốt và nắng ấm, mà tỉnh Anh ở nóng tới 23° C. Thế là như mùa hè giữa thu rồi !


    Ha ! Bỗng em sực nhớ, lâu rồi em có soạn một bài vọng cổ này, có lẽ để cho Anh :


    vướng Sợi Tơ Tình

    Ngâm Sa Mạc


    Bướm xưa trở lại làm gì
    Lòng ta khơi động sầu bi quay về
    Yêu đương nay đã ê chề,
    Nhắc chi những chuyện hẹn thề ngày qua...


    Vọng Cổ


    1-) Hỡi cánh bướm năm xưa sao còn trở lại làm chi nữa, nghe ai nói tiếng yêu đương mà lòng ta như vướng sợi tơ... tình. Chuyện ngày qua đà rã bóng tan... hình. Trăng bạc đã xa rồi mái trời hôm ấy, còn lại bây giờ là tiếng Kệ lời Kinh. Ngọn lửa ái tình nay đà nguội lạnh, hiu quạnh quen rồi những ngày thanh vắng, xin người hãy quên đi lời ước hẹn. Thương tiếc làm gì thêm trái ngang đau khổ.

    2-) Tiếng chuông reo vang, tay nhấc lên nghe đầu dây bên ấy, giọng nói của ai làm khuấy nát tim... nầy. Mười sáu năm qua, gần sáu ngàn... ngày. Đã gặp biết bao nhiêu điều cay đắng, mà nợ tình còn vướng mãi hay sao. Cao sanh ơi ! định mệnh gì như thế nầy, biết đến ngày nào tâm được bình yên, ôm khối muộn phiền buồng tim se thắt, chất chứa trong lòng bao nỗi niềm riêng.


    Lý Con Sáo

    Nghe... tiếng ai....
    Mắt lệ buồn rơi rơi

    ... ... ...
    Tưởng rằng tình đã ra khơi
    Ôi ! trải qua gần sáu ngàn ngày
    Dây trái oan bó buộc hoài
    Tháo gỡ rồi, sao vẫn đâu đây
    Hỏi ai, ai nào thấu hay
    Trời dành riêng ta mang khổ thay
    Biết bao giờ thoát cảnh đắng... cay...


    Vọng Cổ:


    5-) Đêm nay trong lòng ta đang gặp cơn giông bão, có ai mà hiểu dùm ta trong những phút giây đang bấn loạn quay... cuồng. Mưa gió về đây giăng phủ khối u... buồn. Tiến thoái lưỡng nan làm sao vượt khỏi, vướng mắc nợ tình khổ lắm người ơi ! Tưởng rằng tình ái đã ra khơi, nào ngờ oan trái mãi còn đeo đẳng, heo hút thâu canh nghe lòng trĩu nặng, khúc hát năm xưa nay vắng lặng rồi.

    6-) Người ơi ! Ta chẳng còn lời gì để nói, mà chỉ giao đời mình cho số mệnh mà thôi. Bao đắng cay ta cam đành chấp nhận, xác thân nầy có nghĩa lý gì đâu, bởi đời ta có lắm chuyện âu sầu.


    "Trải qua (mấy) cuộc bể dâu,
    Những điều trong thấy mà đau đớn lòng (*)"

    Nắng mưa sương gió chất chồng
    Khổ đau dồn dập tim lòng tái tê.

    (Bên bờ Sông Seine, Gia Tự Diệu Thi, đêm 01-02-1999)
    _________________
    (*) "Kiều’’ Nguyễn Du

    ...*...*...*...


    Anh còn nhớ không ? Em soạn bài vọng này trong lúc em đang mặc bộ đồ già lam xam xám... Em xả bỏ tất cả sự đời để yên tịnh... Nhưng rồi...
    Rồi Anh gọi và năn nỉ muốn gặp tận mặt em. Em cũng chiều ý Anh và cho Anh đến nhà...
    Vừa mờ cửa Anh thấy em, mặt Anh tái nhạt - Anh định ôm em để hôn như thường lệ - Em lấy tay chận lại và khoác khoác - Anh thẫn thờ đi vào phòng khách ngồi nhìn em - Rồi... Anh khóc òa lên như một đứa con nít - Em lặng thinh lòng nhẹ như lông hồng. Linh cảm cho em nhận "biết" đó là "Ai" khiến cho Anh xúc động mạnh dữ vậy. Em để cho khóc - em vẫn điềm nhiên ngồi nhìn Anh... Có lẽ Anh tự hỏi :

    Gần đó, mà xa như vạn dặm
    Hình ảnh xưa, nay ở nơi đâu
    Lòng Anh tự hỏi những câu :
    Vì ai em lại "cạo đầu" xa Anh ?

    Anh ơi ! Em vẫn biết, mình nợ nần nhau - nên chưa trả xong - Sáu tháng sau, em để tóc và trở lại cuộc sống bình thường với "bề ngoài" - Còn sự thật trong lòng em dường như đã lặng yên từ lâu rồi. Hằng ngày, em luôn đóng những vai như :
    Vui, buồn, hờn, giận, tình yêu, lận đận, si mê, ham muốn...
    Chứ thật ra lòng chẳng nắm níu một thứ gì.


    Ôm ghì hai chữ "Vô Vi"
    Thuyền Từ Bát Nhã khắc ghi nơi lòng
    Luôn luôn khấn nguyện Quan Âm
    Cầu mong Nhân Thế thăng trầm vượt qua.


    Ai muốn sao, em cũng chiều theo hết, vì em muốn cho tất cả được vui.
    Mãi ghi nhớ ơn Anh, nhờ Anh, em mới được những giây phút yên tịnh an lành như thế này.

    vdn



  2. #15

    Định sẵn Thư Cho Người Tình

    28.10.2005
    Bấm vào đây để xem hình lớn hơn.



Tên hình: pink-rose.jpg

Lần xem: 2

Cỡ: 26.3 KB

ID: 1312

    Anh,

    Từ sáng giờ em lo tìm kiếm bài thơ mà em làm trong những lúc tâm hồn em nghĩ đến, nay đã hơn sáu năm qua. Tới giờ này tìm được... Phải ! Riêng em, Anh rất xứng đáng với danh nghĩa này :
    Đấng Trượng Phu

    Đêm Đông buốt giá năm xưa
    Ba Lê tuyết đổ gió mưa ngập trời.
    Quận Mười Lăm, có một người,
    Xuân ngoài ba chục nụ cười hắt hiu.

    Sớm hôm chiếc bóng cô liêu,
    Rèm thưa tựa cửa ngắm chiều hoàng hôn.
    Bỗng đâu trời nổi giận lên,
    Bão giông ồ ạt, sấm rền bốn phương.

    Tan nhà, nát cửa giữa đường,
    Thâu canh chiếc bóng ai tường ai hay !
    Giọt sầu tuôn chảy đêm ngày,
    Bầm gan tím ruột đắng cay chất chồng.

    Biển đời lớn rộng mênh mông,
    Vô bờ, vô bến đợi trông thuyền bè.
    Than rằng : "Trời quá khắt khe !
    Cành hoa bé nhỏ ai che chở dùm ?!"

    Chung quanh mây phủ, khói trùm,
    Bão giông tứ hướng trùng trùng tới bên.
    Hoa trôi bèo giạt lênh đênh,
    Dưới chân gai nhọn chênh chênh giữa đường.

    Ba Lê bao phủ tuyết sương,
    Mùa Đông lạnh lẽo đoạn trường khổ thay!
    Một đêm lóng lánh sao cài,
    Chăm chăm tìm đấng anh tài trao thân.

    Dạ tin, trời thưởng chút phần,
    Rừng đêm, lạc khách dừng chân thỏa lòng.
    Ngây thơ như cánh hoa đồng,
    Hồn thành, tâm thật má hồng ướm thu.

    Đêm ấy Nàng gặp Trượng Phu,
    Chau mày nhìn ngắm vân du đẹp lòng.
    Bấy giờ trăng tỏ mây trong,
    Gió lay cành trúc, đóa hồng mỉm môi.

    Trượng Phu tim dạ động khơi,
    Rượu hồng chuốc chén thốt lời ban sơ.
    Đắm chìm trong cõi thiên thơ,
    Nhạc tình chung điệu tiếng tơ bốc trời.

    Người rằng : "Thật đáng thương ôi !
    Từ đây Nàng sẽ sống đời vinh sang"
    Đêm nay hội ngộ Rồng Tiên,
    Phượng Loan kết chặt, ưu phiền chóng qua.

    Trượng phu cứu vớt cành hoa,
    Tim yêu say đắm thiết tha trọn đời.

    (Bên bờ Sông Seine, Gia Tự Diệu Thi, chiều xuân 15-05-1999)

    30.10.2005
    Bấm vào đây để xem hình lớn hơn.



Tên hình: hoahong_timnhat_1a.jpg

Lần xem: 2

Cỡ: 16.6 KB

ID: 1313
    Anh,

    Hồi sáng em đem hoa vào đây cho Anh, nhưng không vào được. Rồi hồi chiều em đi xem cải lương, tuồng "Lịnh Của Bà" mà hồi trước em đã đóng vai "Bà"... - Em còn nhớ nữ nghệ sĩ Kiều Lệ Mai tập tuồng (đạo điễn) cho em cách "hét la chồng" - Em la hét yếu xìu - KLM nói với em : "Chị la yếu xìu, chồng nào mà sợ chị đây ?".
    Em trả lời :
    - Trời ơi ! Từ hồi nào tới giờ, chị đâu có biết "la chồng". Mà chị cũng chẳng bị chồng la bao giờ !
    Mà sự thật như vậy. Tới khi chồng em bỏ em, chỉ nói chuyện đàng hoàng. Rồi ổng âm thầm "tố" em để ồng khỏi cấp dưỡng. Em bất cần, chẳng thèm lấy Luật Sư chống đối gì cả... Em không thích gây lộn. Anh đã hiểu em quá hén !
    Em có cái màn làm thinh, lầm lì. Anh cũng ớn luôn rồi. Còn chồng em ngày xưa, ổng hay nói em khó tánh hơn Ba của ổng. Cũng cái màn nín thinh, lầm lì, nhưng em làm tròn bổn phận người vợ là lo nhà cửa, cơm nước, giặt giũ... Nhưng với ổng là em im lìm... Có 1 lần em im ru tới 15 ngày. Ổng năn nỉ bảo em giận ông gì nên nói ra đi. Ông chịu hết nổi rồi.
    Hì hì... thế thì em nói tại vì sao... Ông nhận lỗi, em mới nói chuyện lại.
    Ủa, tự nhiên nhắc tới ông chồng em, em nói lạc đề rồi...
    Thôi đã khuya quá... Em còn vài việc phải làm đây. Hẹn Anh ngày mai nha !
    ................
    8.11.2005
    Bấm vào đây để xem hình lớn hơn.



Tên hình: 1hoahonghong.jpg

Lần xem: 2

Cỡ: 17.8 KB

ID: 1315

    Anh,

    Ở đây em lo đủ nơi, nhất là Anh, vì Anh có tánh nóng mấy chuyện này lắm. Ở dưới Lyon cũng đốt xe, đốt trường học... Thật khủng khiếp luôn.
    Thấy chuyện này, làm em sực nhớ chuyện của em, lúc gia đình em tan nát. Hồi xưa cho người ta ở đậu, họ bày dơ dáy như chuồng heo. Khi ấy em đã dọn qua Bỉ rồi. Để nhà cho vài đứa bạn. Thỉnh thoảng chồng em về lấy thơ từ gì đó. Ông viết giấy để lại : "Nhà người ở chứ không phải heo... " - Đọc thơ của ổng mà em mắc nhục. Vì những người ở đó là bạn của em. Rồi sau này cũng tánh (bao đồng) cho người ta ở nữa, em bị người ở đậu hành hung em bể đầu xém chết. Nhưng nhờ em nhớ lại lời Phật dạy là nghiệp quả trả vay nên em xả bỏ yên lặng, xem như kiếp em vay kiếp này bị trả như vậy, em xử huề - Nên nói với Bác Sĩ là em bị té...

    Hơn 10 ngày nay tình hình toàn nước Pháp càng ngày càng bạo động manh. Có vài vùng đã ban hành "Lệnh Giới Nghiêm"... Trời ơi ! Ai có ngờ nước Pháp tới mức này không nè ? Rồi thiệt hại biết bao nhiêu cho những người buôn bán. Noël sắp tới... Du khách sẽ sợ không dám viếng nước Pháp nữa. Ôi ! Tại vì sao ? Tại vì sao ?
    Cả tuần nay, em chẳng có tin Anh... Không biết Anh có "đánh" ai chết chưa? Hay là Anh bị tụi nó "đánh và đốt" ? Attention ha !
    "Nó" ở trong nhà người ta mà "nó" đánh chủ nhà !! Giờ em chỉ tiếp tục cầu nguyện cho "quỷ yêu" bớt lộng hành.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét