25.9.2005
Bấm vào đây để xem hình lớn hơn.



Tên hình: Chateau d'artigny.jpg

Lần xem: 2

Cỡ: 27.5 KB

ID: 1291
N/h lâu đài D'Artigny"D'Artigny"
Anh,
Đêm qua, trời khuya vắng lặng em nghe ngoài hiên mưa rơi tí tách chạnh nhớ cái đêm Anh và em được vợ chồng H và Ng. mời ăn tiệc trong lâu đài "D'Artigny" mà mình lại ngủ ngoài đường. Đó là một kỷ niệm không bao giờ phai mờ trong đời em. Chắc chắn Anh cũng nhớ mãi mãi !
*
Hè năm 1984, vợ chồng H và Ng từ bên Đức (Hamburg) đi nghỉ mát ở Nice cùng 2 đứa con gái của H, và có mời Thiên Kim, con của em đi chung. Gia đình H dừng chân nơi lâu đài "D'Artigny". Trong lúc đó, Anh và em cũng đến tỉnh Angers (miền tây nước Pháp) làm việc, và sẽ đi Orléans hôm sau. Nhân tiện, H và Ng mời hai đứa mình ghé lâu đài dùng cơm tối rồi đi Orléans luôn.
Ngày hôm ấy, hai đứa mình đi chụp hình hoa trái trong vùng "Main et Loire" cả ngày mệt đừ. Chiều về, em lo tắm rửa sửa soạn trước, rồi tới phiên Anh vào nhà tắm. Em nghe Anh ca hát yêu đời lắm. Anh mở nước chảy ào ào trong bồn tắm. Khoảng 15 phút rồi ngưng lại - bỗng em cái rầm... Anh hét lên... Ô ô ôi... rồi im lìm... Em vội vàng chạy vào (cũng may là Anh không khóa cửa nhà tắm) thấy mặt Anh tái nhạt, nói không ra lời. (Vì Anh trợt chân đầu gối đập vào thành bồn tắm "Baingnoire"). Em hết hồn, nhanh nhẹn dìu Anh lên giường và lấy "Lotion" đổ vào đầu gối thoa bóp. Em tưởng đầu gối của Anh nát biến rồi - nhưng chừng 10 phút sau cơn đau dịu lại Anh đứng dậy đi cà nhắc. Thế là qua tai nạn nhỏ.
Em nhìn đồng hồ thấy hơi trễ. Em hối Anh sửa soạn nhanh lên - Vì từ Angers tới lâu đài "D'Artigny" ở gần "Tour" lái xe phải mất hơn một tiếng đồng hồ. Người ta mời mình 8 giờ tối, giờ này gần 7 giờ mà tụi mình còn đây.
Đêm ấy, em mặc chiếc áo dạ hội bằng lụa tơ màu gạch tôm, hở cổ, hở lưng, choàng khăn san mỏng màu vàng lợt. Còn Anh mặc bộ Âu phục "Smocking" màu xanh đậm, trông thật bảnh trai và quý phái vô cùng. Xong xuôi, em xuống 'parking' lấy xe chạy lên. Vì chân Anh bị đau, em phải cầm tay lái - Ô là la ! Em lái thì chậm như rùa bò. Nhưng biết làm sao bây giờ ? Tuy chạy chậm rồi cũng tới nơi. Vừa quẹo vào sân lâu đài. Em đã thấy vợ chồng H và N, M, L (2 con gái của H) và Thiên Kim (con gái của em) đứng chờ trước cửa. Gặp lại nhau, tay bắt, mặt mừng, tươi cười niềm nở và hôn nhau theo lối 'Parisienne'. Rồi theo gót những cậu bồi bàn dẫn vào nhà hàng bên trong.
*
Bữa tiệc sang trọng, ăn toàn những món mỹ vị cao lương của Pháp và uống toàn Champagne "Dom Pérignon".
Đang ngồi ăn, trò chuyện vui vẻ tưng bừng, em nhìn đồng hồ đã hơn 11 giờ đêm, em nhắc Anh :
- Anh à, Anh nên gọi cho khách sạn "Mercure" ở Orléans nói là mình sẽ đến trễ đi.
Anh nắm tay em và nói :
- Cô thơ ký có đánh Télex... và khách sạn cũng đã xác nhận đàng hoàng, Anh có đem theo copie, chắc chắn khách sạn phải giữ phòng cho mình - Em đừng lo.
(...)

Bữa tiệc xong đã hơn nửa đêm, 3 Cô "Công Chúa" đã lên phòng lâu rồi. H và Ng kéo Anh với em đi lòng vòng trong lâu đài để chiêm ngưỡng những tấm tranh và những chiếc bình sứ cổ xưa. Lúc đó ngoài trời đang mưa, em hơi nóng ruột vì phải lái xe hơn một trăm cây số đi Orléans. Hơn nữa, Anh và em đứa nào cũng uống Champagne, em đã hơi ngà ngà và nói :
- Anh à ! Mình phải đi, trời khuya quá mà còn có mưa nữa.
Anh tươi cười trả lời:
- Không có sao đâu. Em hay lo quá vậy ?
Tuy, Anh nói vậy. nhưng rồi Anh cũng nghe lời em, nói chào tạm biệt với vợ chồng H và N.
*
Trên xa lộ (?) đi Orléans mưa gió mịt mù. Em không dám lái nhanh (có lẽ em chạy 20 cs/giờ) - Đến nơi hơn 3 giờ sáng - em đậu xe đàng hoàng, Anh và em khệ nệ đem thùng phụ tùng và máy chụp hình cùng hai va ly vô khách sạn. Em ngồi phòng khách chờ Anh ghi tên và lấy chìa khóa phòng. Em thấy sao lâu quá, bèn đi tới thì mới hay là phòng mình chú gác gian đêm đã cho người khác mướn. Chú ấy đang gọi hỏi những khách sạn "Mercure" coi còn phòng trống không ? Nhưng đâu đâu cũng đầy nghẹt hết. Vì Orléans đang có triển lãm (?) lớn.
Anh giận chú gác đêm lắm - nhưng không lẽ đánh chú sao - Đành phải đi tìm khách sạn khác - Mình có ghé ngang khách sạn "Sofitel", Anh vào hỏi, em nhìn thấy chú gác đêm lắc đầu, em thấy là không có phòng rồi - Em lái ra khỏi Orléan - nhắm hướng tới Bloire (cách Orléans 50 cây số), hy vọng nơi đó sẽ có phòng. Thật không tưởng tượng được - Vô "Mercure" cũng hết phòng, vào "Novotel" cũng không còn phòng trống. Khát nước quá, trở vào "Novotel" mua chai nước "Vitel" uống - Chú gác đêm tặng chai nước không lấy tiền. Em nghĩ, chú thấy tội nghiệp cho hai đứa mình quá - Vòng tới vòng lui mấy tiếng đồng hồ - Em thấm mệt - cuối cùng đậu xe trong bãi đậu của khách sạn "Novotel" để nghỉ mệt. Ngoài trời vẫn mưa rỉ rả. Anh dựa đầu vào ghế ngáy khò khò - Còn em thì ra băng sau nằm nhắm mắt mà thao thức bực bội - Vì những giọt mưa tí tách, lộp độp trên mui xe làm em không thể nào ngủ được ... Bỗng dưng em mắc tức cười... nhớ lại chuyện "Vua Giả - Vua Thật" chẳng ai phân định được rõ ràng - Hễ mặc áo thêu rồng là Vua, còn mặc áo rách là ăn mày. Còn Anh và em là dân thường mà vào lâu đài, nơi vua chúa đã từng ngự để dự tiệc vui. Đêm ấy, Anh và em ăn mặc thật diêm dúa mà phải ngủ ngoài đường (bãi đậu xe).
Anh ngủ được khoảng hai tiếng đồng hồ - giựt mình thức dậy. Em cũng mở mắt. Anh cười và nói :
- Bây giờ mình trở lại Orléans, vào khách sạn "Sofitel" coi đêm qua có ai bỏ trống không ?
Em liền nói :
- Đêm qua mình có ghé rồi mà !
- Nhưng Anh nghĩ sẽ có người không đến, mà ở đây nó đàng hoàng hơn đàng kia. Nó giữ phòng.
- Ok !
Tới nơi, Anh xuống xe vào hỏi - Em cũng nghĩ là có phòng cho nên em đi đậu xe đàng hoàng. Khi Anh trở ra, em thấy mặt Anh tươi cười nhìn em, Anh gật đầu.
Thế là hai đứa mình khệ nệ đem đồ đạc lên phòng.

Đã hơn tám giờ sáng, Anh vội vàng đi tắm và thay quần áo khác để đi hội họp cho đúng giờ. Em thì ngủ cả ngày hôm ấy.

Nghĩ cũng tức cười, ăn uống như vua chúa mà ngủ ngoài đường. Tại vì Anh quá ỷ y. Từ đó về sau, Anh sẵn sàng nghe gần như tất cả những gì em khuyên.
Anh thường âu yếm và nói với em :
- Em là Thiên Thần (Ange) của đời Anh.
Em nháy mắt, cười duyên :
- Chắc đúng vậy !
............!

vdn