10.11.2005



Anh yêu,
Vài vần sót lại cho Anh !

Mình còn có nhau
Hay đã mất rồi
Hỡi Anh !
Bao ngày lẩn quẩn loanh quanh
Biết bao kinh hãi dân gian bàng hoàng
.........
Em đang nghĩ và làm thơ cho Anh... tức khắc Anh gọi lên em ngay. Có phải đó là "thần giao cách cảm". Vì hai chúng mình nghĩ đến nhau chăng ?
Em biết chắc chắn, Anh sẽ nói chuyện về hiện tình nước Pháp. Em biết Anh chẳng bao giờ ưa thích ai ở trong "nhà" Anh mà phá phách như vậy ...
Hai ngày qua có vài "Vị"... làm việc chung lúc trước, đã gọi vấn an em. Bảo em cẩn thận khi đi ra ngoài. Vì khu em ở phía trên sát Quận "Vitry sur Seine" cũng "nhạy" lắm.
............
Những ngọn lửa đã tắt
Người không còn thắc mắc !
Giữa những cảnh giàu nghèo
Ôi, ai đành nhắm mắt !!
Hãy nguyện cầu cho lửa hận thù dập tắt
Cho dân gian an hòa
Cho cõi Tà Bà an lạc lặng yên
Cho người người hạnh phúc
An nhiên....
.............
*
11.11.2005
Anh
Anh Mãi Tình Nhân

Anh mãi Tình Nhân suốt đời em
Dìu em ngàn lối mộng êm đềm
Cho em những phút đời nhung gấm
Hiến tặng tim tình bao tháng năm.
Bây giờ muôn sự đà lắng đọng
Hiện tại ngàn điều được dịu êm
Ngày đêm em gắng chuyên cầu nguyện
Cho Anh và tất cả bình yên.
........
Ha, sáng nay em làm thơ tán dương Anh... Với em, Anh là người Quân Tử - Anh rất xứng đáng cho em ca tụng và tôn vinh. Không có ai ngoài em à nghen ! Học đòi đóng vai "Hoạn Thư" tí thôi .
Anh ơi !
Nếu một mai, Anh ra đi vào cõi vô hình. Anh có mang theo một bóng hình ? Mà Anh đã từng yêu, thương, quý...
Ý, mà em hỏi Anh cũng bằng thừa. Anh chỉ tin những gì Anh thấy. Anh chẳng tin kiếp trước kiếp sau gì cả. Mặc dù trong gia đình là Đạo Ki Tô.
12.11.2005
Anh,
Sáng nay trời phủ mây nâu
Có con chim nhỏ đứng sầu thế nhân
Mắt buồn ngơ ngác lệ rưng
Thương đời lắm cảnh bão giông bất ngờ.

*

Anh có biết không ? Sáng nay vòm trời Paris mây xám giăng giăng. Bất chợt nghe lòng em buồn buộn Bỗng nhiên đưa mắt nhìn kệ để băng vidéo, Em nhắm mắt thò tay rút ngay tuồng "Kim Vân Kiều" của Nguyễn Du do Qui Sắc - Mộc Linh chuyển thể cải lương, em để vào máy, vừa nghe vừa thư cho Anh đây.

À, này Anh ơi ! Bữa hôm em nghe Anh nói, "Hội Hoa Hồng Pháp" sẽ gầy một "Nàng Hồng" tên "Pièce d' Or" để tặng "Hội Từ Thiện" cùng tên, do B. Chirac, đệ nhât phu nhân nước Pháp sáng lập từ năm (?). Kỳ này em sẽ được đi dự "ra mắt" hoa hồng đó với Anh nữa rồi. Vui !
Cứ mỗi năm Anh cho em đi theo "núp bóng" Anh (làm Bà Lớn) dự vài buổi "ra mắt hoa hồng mới" như vậy là em vui lắm rồi.
Bao nhiêu đau khổ trong đời
Bấy nhiêu bài học trau dồi trí TÂM
Bao nhiêu chìm nổi, thăng trầm
Do Anh bù đáp ngàn trăm nụ cười.
*

Anh là Quân Tử của lòng em
Anh là cánh bướm đẹp bên rèm
Còn em cánh hoa rừng hoang dã
Anh hái vào 'vườn' sống ấm êm.
..................
*
"Cánh hồng hoang dã của anh ơi ! "
Tử đây em được sống tuyệt vời
Anh mang về cắm vào lọ quý
Cho hoa xinh thắm, nở nụ cười."

*
Anh cũng hay làm thơ
Khi trời chiều sương mờ
Chờ em trong vườn vắng
Hai đứa cùng mộng mơ...
...........
17.11.2005
Anh,

Đêm qua em có nói chuyện điện thoại với một chị bạn "NET" ở Canada. Em nhắc những chuyến đi làm việc với Anh vào mùa Đông năm (1992 ?) từ Montréal, Anh và em lái xe xuyên qua bao thành phố lớn của Canada; Québec, Toronto, Hamington, London, Ontario, Paris... Và cũng bao lần đáp máy bay xuống Phi Trường "Mirabelle" (Montréal) tuyết trắng ngập hai bên lề xa lộ. Ngoài trời lạnh thấu xương.
Ha, em có bài thơ "lãng mạn" này :
Từ Paris đến Montréal

Một thuở,
Từ Paris đến Montréal
Cánh chim lướt gió rẽ mây ngàn
Có lần hạ cánh trời hừng sáng
Có lần đáp xuống tuyết giăng ngang.

Đêm nay lại nhớ về thuở ấy
Chạnh lòng tiếc nuối bóng chim bay
Làm sao nắm níu thời gian lại ?
Thôi đành hẹn ở kiếp sau này.

Rồi một lần,
Từ Montréal trở về đây
Ôm bóng hình ai chút mộng xây...
Đại Tây Dương, cầu chưa nối nhịp
Đành chờ có dịp gió đưa...mây...


De Paris... à Montréal...

Il était une fois,
De Paris à Montréal,
L’oiseau a franchi les nuages
Pour se poser avec le matin
Parfois encore avec la neige du ciel...

Ce soir ce souvenir me revient,
Et aussi le regret de ces jours envolés.
Comment pourrais-je les retenir ?
Peut-être les retrouverais-je, un jour
Avec ma nouvelle destinée.

Et puis un jour au revoir de Montréal,
J’ai emmené l’ombre d’un rêve,
Le grand océan n’a pas encore de chemin
Je les confie aux nuages et au vent...!
(Interprèté et écrit en français par M-R Bạch Thị Ngọc Sương 1999)

Tình yêu bồng bột, cháy bừng buổi ban đầu, nay đà lụi tàn... Nhưng tình nghĩa mãi mãi không bao giờ phai nhạt giữa Anh và em...
Nếu ngày ấy, em không dùng lý trí để nhận định phải trái thì ngày nay biết đâu hai đứa mình đã xa nhau (?).
Chẳng bao giờ quên Anh. Anh là người đàn ông có đầy tình nghĩa tuyệt diệu trong đời em..."Vào trong phong nhã, ra ngoài hào hoa".
Đời em không có Anh, xem như không có gì để vui cả.
Mãi ghi khắc tình Anh.

vdn